Chương 847: Đối Với Vật Còn Sống Thì Hắn Chỉ Vẽ Con Vật
Chương 847: Đối Với Vật Còn Sống Thì Hắn Chỉ Vẽ Con VậtChương 847: Đối Với Vật Còn Sống Thì Hắn Chỉ Vẽ Con Vật
Đám người ấy vẫn cầm kính lúp đặt ở nơi mà người chủ trì vừa nói.
"Woahl Trời al Con rắn trên cây này sao có thể chân thực như vậy!"
Đúng là không dùng kính lúp sẽ không thấy được con rắn.
"Trời ạ, tôi còn thấy được lông mi của người này! Bức tranh này cũng quả tỉ mỉ rồi!"
Thế mà ngay cả lông mi của người cũng có thể vẽ ral
"Trời ạ, trái cây của bữa tiệc cung đình này được vẽ rất giống thật đúng không? Sau khi quả quýt này được phóng đại ra, tôi còn tưởng nó là thật đó!"
"Đẹp! Thật sự quá đẹp!! Làm sao có thể làm được!"
Người đang xếp hàng chờ xem, nghe nói vậy thì trong lòng càng thêm nôn nóng, có người nhịn không được thúc giục nói: "Ba vị huynh đài bên trên này, các người đã xem xong chưa? Phía sau còn rất nhiều người chờ xem đó!"
"Đúng vậy! Liếc mắt xem một cái là đã đủ rồi, ba người còn muốn cẩn thận nghiên cứu nữa sao?"
Dưới sự thúc giục của mọi người, ba người họ chỉ nhìn một chút rôi buông kính lúp xuống trong sự luyến tiếc không rời, rồi đi xuống.
Trước sự thúc giục của mọi người, người chủ trì quy định ra thời gian xem.
Sau đó khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng tất cả mọi người cũng đều lên sân khấu xem xong!
Chỉ còn An Thân vương cùng Ninh vương lên sân khấu cuối cùng, hai người cầm kính lúp xem thật kỹ mỗi nơi một chút.
Đại hoàng tử ở trong phòng riêng nhìn thấy hai lão nhân đang ở chỗ này nghiên cứu, mặt cũng đen lại: "Vô danh là ai?"
Đại hoàng tôn: "Không biết, nhưng có thể chắc chắn là người đã đi sứ Đông Lăng quốc."
Nếu không sao có thể vẽ ra bức tranh ở nơi đói
Lần này toàn là võ tướng đi Đông Lăng! Với kỹ năng vẽ như vậy thì cân tham gia quân ngũ làm gì?
Đại Hoàng tôn thâm nghĩ.
"Cẩn vương!"
Đại Hoàng tôn ngạc nhiên: "Thập Thất hoàng thúc công, hắn biết vẽ tranh sao?"
Hắn ta chưa từng thấy!
"Nghe phụ hoàng nói thì hắn có biết."
Nạp Lan Cẩn Niên đã không vẽ tranh trong nhiều năm, nhưng ông ta có nghe phụ hoàng nói, hắn vẽ tranh rất đẹp.
"Nếu là của Thập Thất hoàng thúc, vậy thì không sao."
Nạp Lan Cẩn Niên tuyệt đối sẽ không làm đồ đệ của Ninh vương hay An Thân vương.
Rất lâu An Thân vương cùng Ninh vương cuối cùng mới xem xong và trở lại phòng riêng.
Hai người bàn bạc: "Bức tranh kia rất chân thật, sau khi phóng lớn ra xem mới biết được, hóa ra có người còn có thể theo đuổi chân thật đến như vậy! Khó trách có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác như đã đích thân đến nơi đói
"Đúng vậy! Hai người không xuống xem, thật sự rất đáng tiếc!" "Mà Vô Danh này là ai chứ, chắc chắn tuổi còn trẻ, hơn nữa hẳn là nữ hài tử." An Thân vương nói.
"Nữ hài tử sẽ không ghi tên mình là vô danh như vậy!"
Đại hoàng tử lúc này mới nói: "Trong ba bức tranh này có hai bức là vẽ tình hình vạn thọ lễ của Đông Lăng quốc, có lẽ là tranh của Thập Thất thúc."
"Thập Thất?" An Thân vương nghe xong có chút đăm chiêu.
Có lẽ không phải tiểu tử thối Thập Thất kia đâu. Hắn chưa bao giờ vẽ con gái chứ đừng nói là vũ nữ!
Không phải, hắn không phải là chủ nhân của bức tranh!
Đối với những sinh vật sống, hắn chỉ vẽ con vật.
Nhưng mà, nếu không phải Thập Thất trong đội ngũ đi sứ Đông Lăng thì còn ai sẽ vẽ tranh?
Không được, ông phải hỏi Hoàng thượng.
Ôn Noãn ở phòng riêng bên cạnh không biết vì sao lại hắt xì một cái: Ai đang nhắc đến nàng vậy?
Từ khi nàng có mây tía hộ thể, ngay cả hắt xì cũng sẽ không có nhai
Ninh vương là kẻ không dùng não: "Hóa ra là tranh là của Thập Thất hoàng đệ! Cũng chỉ có tính tình theo đuổi hoàn mỹ của hắn mới có thể vẽ ra bức tranh này!"
Dưới đài bắt đầu kêu giá.
Khởi điểm là ba nghìn lượng.
Sau đó lập tức có người trực tiếp ra giá năm nghìn lượng!
"Năm nghìn lượng!"
"Sáu nghìn lượng!"
"Một vạn lượng!"
"Một vạn năm nghìn lượng!"
Giá cả càng lúc càng tăng.
Sự nhiệt tình của mọi người cũng tăng vọt.
Năm vạn lượng!
Năm vạn năm nghìn lượng!.