Chương 857: Có Vấn De
Chương 857: Có Vấn DeChương 857: Có Vấn De
Mọi người thấy vậy thì bật cười.
"Con chó này cũng dành đồ ăn sao? Quận chúa Tuệ An có phải cô chưa cho nó ăn no đúng không? Thật đáng yêu!"
"Tôi thấy chắc do quả đào mật trông quá hấp dẫn, ngay cả con chó khi ngửi được mùi thơm này cũng thấy thèm! Tôi ăn hết rồi vẫn muốn ăn tiếp!"...
Hoàng Hậu nương nương: "Quận chúa Tuệ An, xem ra con chó của cô cũng muốn ăn đào mật!"
Đại Hôi trợn trắng mắt: Bà ta mới là chó! Cả nhà bà ta đều là chó! Hơn nữa nó không muốn ăn quả đào mật quỷ quái này!
Đột nhiên Đại Hôi nghĩ đến hình như Tiểu Bạch là một con chó hàng thật giá thật, nó lập tức sửa miệng: Bà ta không phải là chó! Cả nhà bà ta quả thật không bằng heo chói
Ôn Noãn nhìn thoáng qua quả đào mật bị khói đen vây quanh đang nằm lăn lóc trên mặt đất, khom lưng định nhặt lên, vươn tay, đang muốn nhặt lên sau đó phát hiện làn khói đen kia bỗng dưng bay đi!
Làn khói nhanh chóng bay theo một phương nào đó.
Ôn Noãn: "II"
Đại Hôi đột nhiên đuổi theo.
Ôn Noãn: "..."
Nàng không rảnh quan tâm đến những chuyện khác nữa, nhanh chóng nhặt quả đào kia lên đặt ở trên bàn, liền đuổi theo: "Đại Hôi!"
Phu nhân Hộ Bộ thượng thư: "Sao con chó của quận chúa Tuệ An lại chạy đi thế?"
Nguyên ngũ Công chúa nhìn theo phương hướng mà Đại Hôi chạy đi cười nói: “Con chó này tinh ranh thật! Nó đang chạy về phía vườn đào, chắc muốn dẫn quận chúa Tuệ An đi hái nhiều đào mật hơn."
Đàm Thi Uyển đã ăn hết sạch ba quả đào mật, nàng ta nghe vậy thì cười nói: "Thời buổi này rồi, ngay cả con chó cũng biết đây là thứ tốt! Thật sự ta chưa bao giờ ăn qua loại đào mật nào thơm ngọt như thế này."
Cái miệng nhỏ của Ôn Linh đang gặm đào mật, nghe thấy Ngũ công chúa bảo hướng Ôn Noãn chạy là hướng dẫn đến vườn đào, trong lòng nàng ta có hơi cồn cào.
Thế tử có hẹn nàng ta cùng đến vườn đào để hái đào!
Chỉ sợ thế tử chờ lâu quá, nên tưởng rằng bản thân không đến?
Ôn Nhu không yên tâm Ôn Noãn, nàng đứng dậy: "Đại Hôi hơi nghịch ngợm, ta sợ Ôn Noãn không đuổi kịp nó, ta đi xem thử."
"Đại Hôi rất nghịch ngợm, ừ, ta lo nó sẽ đạp hư mấy quả đào mật kia, ta cũng đi xem thử." Ôn Hinh cũng đứng dậy.
Ôn Linh nhanh chóng đứng dậy: "Ta đi cùng các tỷ!"
Lương Tử Vận cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, Đại Hôi ngoại trừ ăn trái cây dưỡng sinh ra sẽ không ăn cái gì khác.
Hơn nữa lúc nấy nó đâu có dành đồ ăn, rõ ràng nó không muốn Ôn Noãn ăn!
Đôi mắt nhỏ kia rõ ràng hiện lên sự khinh thường!
Lương Tử Vận có gặp qua Đại Hôi vài lần, đối với Đại Hôi, cũng có chút thân thiết.
Hơn nữa sau khi Đại Hôi vỗ bay quả đào mật trong tay Ôn Noãn, rõ ràng nàng nhìn thấy Ngô thẩm, Ôn Nhu, Ôn Hinh, Ôn Nhiên đều không dấu vết thu tay lại hoặc là đặt quả đào mật trong tay xuống, không ăn.
Quả đào mật này có vấn đềt
Lương Tử Vận có chút không yên tâm, liên nói: "Ta cũng đi xem thử rốt cuộc vườn đào đó trông như thế nào, sao có thể trồng ra loại đào mật ngon như thế này!"
Phu nhân Hạ Bộ thượng thư thấy vậy cũng đứng dậy: "Vừa hay ta cũng muốn đi xem thử! Ta rất thích ăn đào mật, muốn gặp nông dân chuyên trồng hoa trong phủ của Ngũ công chúa để học hỏi một chút, làm sao trồng ra được loại đào mật ngon như thế này?"
Dạo sớm một chút rôi còn dẹp đường về phủ.
Hoàng Hậu nghe xong thì cười: "Nếu như thế, vậy mọi người cùng đi đi! Vườn đào kia đúng thật phát triển rất tươi tốt! Mấy quả đào chín mọng treo lủng lẳng trên cây, trông rất ngon, lại còn đẹp mắt."
Vì thế Hoàng Hậu dẫn mọi người đi về phía vườn đào.
Ôn Noãn chạy theo phía sau Đại Hôi đến vườn đào.
Vườn đào rất lớn, trồng rất nhiều cây đào lấy gõ.
Trên cây là những quả đào mật nặng trĩu, căng mọng, trông rất ngonl
Ôn Noãn cảm giác như lọt vào vườn Bàn Đào của Tôn Ngộ Không trong bộ phim truyền hình kinh điển é Tây Du Ký ) hay xem khi còn nhỏ.
Đại Hôi cứ chạy về phía trước, Ôn Noãn theo sát đằng sau.
Đi được nửa đường thì bị một giọng nói gọi lại: 'Quận chúa Tuệ An?"
Ôn Noãn ngừng lại, xoay người chỉ thấy Trịnh Dương đi về phía mình.