Chương 89: Đắt Như Vậy À?
Chương 89: Đắt Như Vậy À?Chương 89: Đắt Như Vậy À?
Hắn trừng lớn hai mắt, phan nộ nhìn về phía Viên quản gia: "Viên quản gia, vì sao bữa sáng của tôi và chủ tử của ông lại không giống nhau?"
Vừa rồi hắn ăn chính là cái gì, cháo chỉ có mùi vị cháy khét, bánh bao chưa được hấp chín còn rất cứng, suýt chút nữa làm gay răng của hắn!
Đãi ngộ không công bằng này là như thế nào?
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không thèm liếc mắt nhìn người đang gào to nào đó một cái, kẹp một cái sủi cảo lên, ưu nhã bỏ vào trong miệng.
Phong Niệm Trần nhìn thấy chỉ còn lại có một cái sủi cảo, vội bổ nhào vào bàn tròn, trực tiếp dùng tay cầm lên cái sủi cảo cuối cùng nhét vào trong miệng, cắn một cái: Nước nhiều, thịt mềm, tươi ngon vô cùng.
Quả nhiên là rất ngonl
Còn là ngon đến mức làm người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!
Trong lòng Phong Niệm Trần càng thêm bất mãn!
"Được lắm! Viên quản gia, ông lén chuẩn bị cho chủ tử nhà ông món ăn ngon như vậy, chuẩn bị cho tôi lại là cơm heo! Sao ông có thể như vậy chứ?"
Viên quản gia rất tủi thân: "Phong công tử, bữa sáng của chủ tử không phải tôi chuẩn bị. Là Ôn cô nương chuẩn bị cho chủ tử."
Cơm heo? Đó là cơm sáng do ông ấy cực khổ làm ra đấy có được không! Bản thân ông ấy cũng ăn đó!
Phong Niệm Trần nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao nha đầu này lại chuẩn bị bữa sáng cho huynh? Sao không chuẩn bị cho tôi?"
Có phải Nạp Lan Cẩn Niên ăn luôn phần của hắn không?
Nạp Lan Cẩn Niên: "Tôi đưa bạc nhờ nàng ấy làm."
Phong Niệm Trần nghe vậy, bất mãn nói: "Sao huynh không bảo nàng ấy chuẩn bị thêm một phần cho tôi? Huynh không biết Viên quản gia nấu mấy món ăn đó khó ăn đến mức nào sao? Thật sự là còn khó ăn hơn cả cơm heo!"
"Đã quên." Nạp Lan Cẩn Niên thong dong bình tĩnh nói.
Phong Niệm Trần bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, bị đả kích lớn: Nhìn người bạc tình bạc nghĩa, không có nhân tính, máu lạnh vô tình này đi!
Uổng công hắn còn xem người ta như huynh đệ của mình!
Uổng công hắn vì tay của người ta mà mất ăn mất ngủ giúp đỡ nghiên cứu giải dược!
Có đồ ăn ngon cũng không tính đến phần của hắn!
"Quá đáng! Thật quá đáng!"
"Chiều nay huynh có thể hỏi nàng ấy thử xem. Một trăm lượng bạc một tháng. Đắt như vậy, tôi cũng không thể làm chủ thay huynh được, có đúng không?" Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc nói.
Phong Niệm Trần trợn mắt há hốc mồm: "Một trăm lượng bạc một tháng?!! Có phải tính sai không? Một lượng mới đúng chứ?”
"Không sai."
"Sao nha đầu này không đi cướp bạc đi!" Một trăm lượng bạc một tháng, đầu bếp Ngự Thiện Phòng cũng không lấy đắt như vậy đâu! "Huynh có thể không ăn."
Phong Niệm Trân: "..."
Phong Niệm Trần nhìn về phía Viên quản gia, nghĩ đến cơm heo vừa ăn, không có chút hứng ăn uống nào, hắn lại nghĩ đến cái sủi cảo tươi ngon vừa rồi, nhịn đau nói: "Vẫn là ăn đi!"
Nếu không mỗi lần ngồi cùng một bàn ăn cơm, người đối diện ăn đồ ăn ngon còn mình lại ăn cơm heo, làm sao hắn có thể chịu được!
Phong Niệm Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Viên quản gia, thật sự đắt như vậy sao?"
Viên quản gia bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Chủ tử đưa đàn cổ của ngài ấy, một bộ trà cụ màu hồng phấn mạ vàng nạm hồng bảo thạch, một phần tổ yến, vây cá... Ôn cô nương mới đồng ý."
Viên quản gia nói ra những cái quà tặng đó.
Phong Niệm Trần hoàn toàn không nói gì, chỉ một cây đàn cổ hồng ngọc kia đã là giá trị liên thành, vạn kim khó cầu. Càng không cần phải nói đó là tác phẩm rửa tay chậu vàng của Trình Ân đại sư!
Hắn cũng là dính Nạp Lan Cẩn Niên!
Một trăm lượng một tháng, là hắn kiếm lời!
Quá có lời!