Chương 90: Một Lượng Bạc, Có Bán Không?
Chương 90: Một Lượng Bạc, Có Bán Không?Chương 90: Một Lượng Bạc, Có Bán Không?
Nạp Lan Cẩn Niên ngước mắt nhìn hắn một cái: "Đó là quà đáp lễ tôi tặng cho Ôn cô nương. Huynh ngại một trăm lượng quá đắt? Cô nương người ta miễn phí dạy huynh thuật châm cứu, nếu biết vấn đề gì về y thuật cũng nói ra hết, không giấu giếm nửa lời, nàng ấy có thu của huynh một văn tiền nào không!
Nàng ấy cũng được xem là sư phụ nhỏ của huynh đúng không? Chẳng lẽ còn phải nấu cơm miễn phí cho huynh?”
Phong Niệm Trân: "..."
Đúng vậy! Hắn còn chưa cảm ơn sư phụ nhỏ của hắn đâu.
Nghĩ như vậy, một trăm lượng thật sự quá rẻ.
Dưới chân núi.
Cả nhà Ôn Noãn ăn cơm sáng, sau đó từng người đi bận việc.
Hôm nay Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi trấn trên, đã có người ở quầy hàng chờ bọn họ.
Hôm qua có một số người đến chậm không mua được, hôm nay sáng sớm đã đến đây, hơn nữa còn mang theo đĩa gốm sứ đựng đồ ăn trở về.
Thứ này ăn với cơm, Ôn Noãn còn cố ý làm một thùng không có bỏ ớt cay, để thuận tiện cho trẻ nhỏ ăn.
Một chén lại một chén ốc nước ngọt được bán đi, rất nhanh năm thùng gỗ lớn đựng ốc nước ngọt đã bán hết hơn một nửa.
Lúc này vừa lúc không có ai.
Ôn Noãn còn nhớ thương chuyện bán nhạc phổ, lập tức nói với Ôn Gia Thụy một tiếng rồi đi bán nhạc.
Giáo nhạc phường ở cuối phố, Ôn Gia Thụy ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ông lập tức đồng ý.
Giáo nhạc phường được xem là học viện tổng hợp hí kịch và âm nhạc của Triều Đại này, bên trong có rất nhiều nhạc sĩ.
Mỗi lần đến ngày lễ hội lớn, như là tết Nguyên Tiêu, Tết Trung Thu, Tết Trùng Dương, Vạn Thọ Tiết, Thiên Thu tiết... Người của giáo nhạc phường đều sẽ ở trấn trên dựng một sân khấu biểu diễn tiết mục cho bá tánh xem, đại biểu Thiên Tử và dân chúng cùng vui.
Đầu tiên Ôn Noãn đi đến cửa hàng trang phục mua một bộ trang phục nam rẻ nhất, sau đó thay ra, nàng dùng chiếc khăn hình vuông cột tóc của mình lên.
Trang điểm bản thân thành dáng vẻ một người đàn ông, sau đó đi ra.
Chưởng quầy cửa hàng trang phục nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, Ôn Noãn khẽ mỉm cười: 'Đây là quần áo tôi mua cho đệ đệ, tôi chưa từng mặc quần áo mới, muốn mặc một hồi, ở trên phố đi dạo một vòng cho đỡ ghiền! Một lát sau lại đổi trở về, chưởng quầy đừng nói ra ngoài nhé!"
Chưởng quầy cửa hàng bừng hiểu, ánh mắt nhìn Ôn Noãn mang theo một chút đồng tình.
Nữ nhi nhà nghèo bình thường đều là nhặt lại quần áo cũ của ca ca tỷ tỷ. Nàng đây là rất khát vọng có một bộ quần áo mới, cho nên ngay cả trang phục nam cũng muốn mặc thử một chút: "Di đi, tôi không nói ra đâu!"
"Cảm ơn!" Ôn Noãn thẹn thùng cười, sau đó đi ra ngoài, đi thẳng đến giáo nhạc phường.
Nàng đi vào giáo nhạc phường, một người phụ nữ có vẻ ngoài ngọt ngào xinh đẹp ngăn cản nàng: "Nơi này không phải nơi cho trẻ nhỏ đến chơi, đi mau đi."
"Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, tôi không có tới chơi, tôi là đến bán nhạc hộ ca ca của tôi." "Bán nhạc? Đưa ta xem thử" Lâm Tranh không cho là đúng nói.
Từ sau khi giáo nhạc phường lan truyền tin mua nhạc với giá cao, ngày nào cũng có rất nhiều người đến bán nhạc, nhưng phần lớn đều là không ra hồn.
Mấy người bán nhạc tương đối tốt kia đều quen mắt.
Ôn Noãn lấy từ trong lòng ngực ra bản nhạc mới làm ngày hôm qua.
Lâm Tranh nhận lấy, tùy ý mở ra nhìn thoáng qua, chợt bị nét chữ rồng bay phượng múa, phiêu dật khí phái này hấp dẫn.
Đợi nàng ta nhìn hết nội dung bản nhạc, ở trong lòng nhẩm hát vài lần, nét mặt từ tùy ý trở nên nghiêm túc, trong lòng kích động đến mức bàn tay có chút run run.
Nàng ta nhìn thoáng qua Ôn Noãn, tròng mắt xoay chuyển, đè xuống sự kích động, cố ý nhíu mày:
"Đây là bản nhạc ca ca của ngươi làm?"
"Đúng vậy!"
"Chữ viết không tệ, bản nhạc lại khá bình thường, một lượng bạc, có bán không?"