Chương 883: Việc Này Đành Dựa Vào Ngươi
Chương 883: Việc Này Đành Dựa Vào NgươiChương 883: Việc Này Đành Dựa Vào Ngươi
Ôn Noãn bàn giao xong mọi chuyện thì trở về thành.
Khi trở về thành vừa lúc thấy đội ngũ Trịnh phủ đưa tang trở về.
Bởi vì Trịnh Dương là bị ban chết, tất nhiên không thể làm đại táng.
Rất nhiều quan viên không muốn bị ngự sử trừng mắt, đều phái tiểu bối hôm qua đi Trịnh phủ bái tế một chút, chu toàn mặt mũi là xong, hôm nay cũng không tham dự.
Hiện tại thực lực của Hoàng Hậu cùng Đại hoàng tử vẫn là không nên khinh thường, dù sao cũng là đích tôn trưởng tử.
Tuy rằng Quách gia không còn gì, nhưng mà Đại hoàng tử cùng đại hoàng tôn vẫn rất sinh động trước mặt Hoàng Thượng, chuẩn bị cho việc cứu tết
Hoàng Thượng cũng rất vừa lòng đối với biểu hiện của hai người.
Người kinh thành phần lớn đều là người lõi đời, đã sớm nắm giữ kỹ xảo sinh tồn lâu dài.
Cho nên phái tiểu bối ra mặt bái tế một chút, coi như là quan hệ cá nhân giao hảo bằng hữu của Trịnh Dương, lấy danh nghĩa là bằng hữu mà giữ mặt mũi cho cả nhà bọn họ.
Nhưng đưa linh cữu đi là sẽ gặp phải bá tánh, sợ bị ném trứng thối, không ai dám đi.
Cho nên chỉ có bạn bè thân thiết của Trịnh Dương, tiểu bối của Định Quốc Công phủ, tiểu bối của Quách gia, cùng người Trịnh phủ.
Ôn Noãn còn trông thấy Ôn Uyển, Ôn Ngọc, còn có Quách Thiến Ni trong đám người đó.
Khi Ngũ công chúa thấy xe ngựa Ôn Noãn, bà ta nhìn thấy người đánh xe chính là Lôi Đình, bà ta tức giận vội vàng đi tới.
Một lão ma ma nhanh chóng lôi kéo bà ta lại: "Cong chúa, Hoàng Hậu nương nương nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, người không cần xúc động!"
Lão ma ma này là Hoàng Hậu phái tới, chính là lo lắng Ngũ công chúa không chịu nổi kích thích, chuyên môn sắp xếp ở bên người Ngũ công chúa để khuyên nhủ bà ta.
Ngũ công chúa không nhịn được dựa vào thân thể lão ma ma rồi khóc rống lên.
"Ma ma, ta cũng chỉ có một nhi tử mà thôi!"
Lão ma ma võ võ bà ta, ở bên tai nàng ta thấp giọng nói: "Lão nô biết! Lão nô biết! Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ báo thù thay người!"
Ôn Uyển cũng thấy xe ngựa của Ôn Noãn.
Nàng ta nói một câu với Đại hoàng tử phi bên cạnh, sau đó đi về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn nói với Lôi Đình: "Đi thôi!"
Vì thế Ôn Uyển đi được một nửa thì phát hiện xe ngựa Ôn Noãn không cho nàng ta chút mặt mũi nào mà cứ thế đi luôn!
Ôn Uyển: "..."
Ôn Uyển cắn môi dưới, chỉ có thể ngượng ngùng quay về.
Ôn Ngọc: "Tỷ tỷ, hiện tại người ta bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi, ai còn biết được tỷ là ai? Đừng lấy mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người khác!"
"Ta chỉ muốn nói cho nàng ý của ông nội mà thôi”.
Ôn Ngọc mím miệng: "Cái loại vong ân phụ nghĩa này làm sao còn nhớ rõ bản thân còn có tổ tông!" Ôn Uyển không nói cái gì nữa.
Đại hoàng tử phi vẫy tay với Ôn Uyển, nàng ta lập tức đi qua.
Đại hoàng tử phi nhìn bóng dáng xe ngựa đi xa, lạnh nhạt nói với Ôn Uyển: "Hoàng Hậu muốn máu của nàng ta, việc này đành dựa vào ngươi!"
Vốn dĩ ngày đó Quách Minh Diễm nhân cơ hội tiến lên dùng roi quất đánh nàng, chính là muốn cho nàng đổ máu.
Không nghĩ tới Quách Minh Diễm lại bị Tuệ An quận chúa dùng một chân đá bay.
Cũng không biết Tuệ An quận chúa có võ công cao bao nhiêu, bọn họ cũng không dám liên tiếp phái người đi ám sát nàng, khiến cho Cẩn Vương chú ý.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào Ôn Uyển.
Tốt xấu gì thì tiện thiếp này cũng có chút quan hệ huyết thống với nàng, làm việc này chắc là càng thêm thuận tiện.
"Thiếp biết rồi, đại ca thiếp lập tức phải đi nhận chức, cả nhà cha mẹ thiếp đều sẽ đi theo đi nhận chức, ông nội của thiếp la hét muốn mời cả nhà tứ thúc tới tụ họp, đây cũng là một cái cơ hội." Ôn Uyển nhẹ giọng nói.
Đại hoàng tử phi gật đầu!
"Đại ca ngươi tính toán khi nào xuất phát đi nhận chức?" Đại hoàng tử phi hỏi.
"Chắc là ngày kia." Ôn Uyển nói.
Ôn Ngọc nghe xong khó tránh khỏi một trận mất mát, chẳng lẽ nàng ta cứ như vậy rời khỏi kinh thành sao?
Cái huyện kia tuy rằng giàu có, nhưng mà làm sao so được với kinh thành.