Chương 884: Tới Rồi Muội Sẽ Biết
Chương 884: Tới Rồi Muội Sẽ BiếtChương 884: Tới Rồi Muội Sẽ Biết
Đại hoàng tử phi nhìn thoáng qua Ôn Ngọc: "Là cả nhà đều đi sao? Ngọc Nhi thì lưu lại kinh thành cùng từng hoàng tôn đi! Hài tử kia rất thích chơi với cô cô'.
Ánh mắt Ôn Ngọc sáng lên: "Dại"
Đại hoàng tử phi không nói cái gì nữa.
Bà ta nhìn gương mặt thanh xuân của Ôn Uyển cùng Ôn Ngọc, như suy tư gì.
Hôm nay Đại hoàng tử cùng đại hoàng tôn đều không tới, là vì tị hiềm.
Tránh cho ngự sử buộc tội nói bọn họ không rõ đại nghĩa!
Chỉ có nữ quyến bọn họ tới, mục đích chính là miễn cho Hoàng Thượng cảm thấy bọn họ quá bạc tình bạc nghĩa.
Sinh ở hoàng gia, thật là mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ rất nhiều.
Người ở trong hoàng gia, cũng chỉ có Cẩn Vương mới có thể sống theo sở thích của mình!
Thậm chí đến cả nữ nhân mà hắn nhìn trúng cũng là muốn bắt nạt ai thì bắt nạt người đói!
Bà ta là đại hoàng phi mà cũng chưa thoải mái bằng nàng.
Cho nên người như vậy sao có thể không phải ai cũng có thể giết chết chứ?
Ôn Noãn bảo Lôi Đình đánh xe ngựa rời đi, cũng không phải là vì né tránh Ôn Uyển, mà là cách đó không xa, Nạp Lan Cẩn Niên đang cưỡi ngựa vẫy tay với nàng.
Bên cạnh con ngựa đen của Nạp Lan Cẩn Niên còn đi theo một con ngựa đỏ, đó là ngựa của Ôn Noãn, tuy rằng nàng rất ít cưỡi.
Lôi Đình đánh xe ngựa đến trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên xoay người xuống ngựa, đi tới bên xe ngựa, vẫy tay với Ôn Noãn: "Xuống xe, chúng ta cưỡi ngựa đi đến một chỗ."
"Chỗ nào?"
"Tới rồi muội sẽ biết!"
Ôn Noãn nghe vậy thì nhảy xuống xe ngựa, Nạp Lan Cẩn Niên duỗi tay đỡ lấy cánh tay của nàng.
Sau đó lại ở che chở nàng lên ngựa, hai người lập tức giục ngựa ra khỏi thành.
Hai người cưỡi tuấn mã, vẫn luôn đi thẳng về hướng núi xanh ngoài vùng ngoại ôI
Phía sau bọn họ chỉ có một mình Lâm Phong di theo.
Trên người Lâm Phong cõng một cái giỏ rau cùng một cây dù, giục ngựa chạy như điên, nội tâm rít gào!
Một con diều hâu đang xoay quanh ở trên bầu trời.
"Thập Thất ca, chúng ta sẽ đi đâu?"
Tuấn mã bay nhanh, tốc độ kia mang theo tiếng gió xẹt qua tai.
Giọng nói của tiểu cô nương nhẹ nhàng dễ nghe xuyên thấu qua âm thanh này, truyền vào tai Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Tối hôm qua không phải muội nói muốn lên núi ngắt lấy thứ long bao sao?”
Ôn Noãn: "..." Đúng là tối hôm qua nàng từng nói, nhưng mà hiện tại đã sắp đến giữa trưa rồi, mặt trời chói chang, hắn thật sự muốn đưa mình lên núi để ngắt thứ long bao vào lúc này sao?
"Có vấn đề gì à?"
Ôn Noãn: "Chỉ là cảm thấy ánh nắng quá lớn, hơn nữa thời tiết hôm nay oi bức, ta lo lắng sẽ trời mưa."
"Không sao đâu, trên núi có nhiều cây che hết ánh nắng rồi, trời mưa thì ở lại thôn trang một đêm rồi trở về. Ta đã nói với Ôn thúc rồi".
Ôn Noãn có thể nói cái gì nữa?
Ngựa chạy liên tục một canh giờ rưỡi, mới đến chân núi Sở Hùng.
Dáng người mạnh mẽ của hai người cùng lưu loát nhảy xuống ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Lâm Phong phía sau, ý bảo hắn để ý ngựa, sau đó lôi kéo tay Ôn Noãn, cầm theo rổ rồi đi lên núi.
Hai người tay nắm tay, đi bộ lên núi.
Hoa trên núi trong tháng tư rất rực rỡ, trong không khí đều mang theo mùi vị cỏ xanh cùng mùi hoa thoang thoảng.
Lọt vào trong tâm mắt là màu xanh của núi đồi trải dài cùng đủ loại hoa dại, nhiều nhất chính là hoa sơn chỉ.
Tháng tư đúng là lúc sơn chi bắt đầu nở hoa, rất đẹp!
Ôn Noãn hít sâu một hơi: "Không khí nơi này thật tươi mát."
Ôn Noãn cảm nhận được chỗ tối có tầm mắt đang trừng mắt với bọn họ.
Ôn Noãn cũng không thèm để ý.
Ôn Noãn chỉ vào một loại hoa màu hồng nhạt, rất là chờ mong nói: "Đây là hoa sơn chi, chỉ cần thêm hơn một tháng, sơn chỉ sẽ bắt đầu trưởng thành, có quả to bằng ngón tay cái, màu tím đen, bộ dáng khó coi, nhưng mà ăn rất ngon!"
Ôn Noãn vươn ngón trỏ của nàng, khoa tay múa chân một chút.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua, hắn chưa từng ăn qua quả dại: "Vậy tháng tiếp theo chúng ta lại đến ăn sơn chi
"Được!"
Ôn Noãn vui vẻ đồng ý, nàng thuận tay hái được một đóa hoa sơn chỉ: "Cúi đầu."