Chuong 886: Suy Mot Ra Ba
Chuong 886: Suy Mot Ra BaChuong 886: Suy Mot Ra Ba
Nguyên tiêu đã qua, mười bốn tháng hai đã qua, mười bốn tháng ba đã qua, năm nay còn có ngày hai mươi tháng năm cùng Thất Tịch.
Ngày hai mươi tháng năm sắp tới rồi!
"Ngày hai mươi tháng năm là ngày thổ lộ, vì sao là ngày thổ lộ?"
"Ngày hai mươi tháng năm, ở hải ngoại có một quốc gia có văn tự không giống chúng ta, chữ viết của bọn họ khá đơn giản, cũng thuận tiện cho việc sử dụng, gọi là con số Ả Rập. Ở trong con số Ả Rập, số năm cùng số hai mươi này là hai con số có thể đọc thành 520,520,520 là ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, nghe có phải rất giống hay không? Cho nên ngày hai mươi tháng năm chính là ngày thổ lộ."
"520, ta yêu ngươi!" Nạp Lan Cẩn Niên lẩm bẩm.
Cuộc sống này thật sự có ý tứ!
"Còn có một câu gọi là 5201314. chính là ta yêu ngươi nhất sinh nhất thế."
"5203344. ta yêu ngươi đời đời kiếp kiếp." Vẻ mặt Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc nhìn Ôn Noãn nói.
Nhất sinh nhất thế làm sao đủ?
Nếu có luân hồi, vậy đương nhiên phải là đời đời kiếp kiếp rồi! Người nào đó đang suy nghĩ trong lòng.
Ôn Noãn: "..."
"Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy! Đều hiểu được từ một suy ra bal"
Nạp Lan Cẩn Niên cười, nắm chặt tay Ôn Noãn, tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới: "Lễ Tình Nhân màu trắng là có ý gì, chẳng lẽ Lễ Tình Nhân còn có màu sắc?"
Thấy hắn tò mò giống như một đứa trẻ ham học, Ôn Noãn kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Lễ Tình Nhân là ngày nam sinh tặng quà cho nữ sinh, Lễ Tình Nhân màu trắng là ngày hội nữ sinh đáp lễ, Lễ Tình Nhân màu trắng, hai chữ màu trắng sớm nhất là bởi vì thương gia muốn đẩy mạnh tiêu thụ kẹo..."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe rất nghiêm túc, hắn cũng đi qua một vài quốc gia ở hải ngoại, nhưng không biết nhiều như Ôn Noãn.
"Ngày kỷ niệm thì sao? Ngày nào là ngày kỷ niệm?”
"Cái này rất nhiều, ngày kỉ niệm quen biết 1 năm, ngày kỉ niệm nắm tay 1 năm, ngày kỉ niệm thành thân 1 năm, ... Dù sao chỉ cân huynh muốn thì tùy tiện tìm cái cớ đều là ngày kỷ niệm! Sau đó ngày kỷ niệm đều cần phải chúc mừng, lại là một cái cớ để có thể hẹn hò!”
Thì ra là thế, thụ giáo! Người nào đó nghĩ thầm.
Bọn họ quen biết nhau vào mùa thu, còn xa lắm!
Hai người Ôn Noãn vừa nói chuyện vừa đi dạo một vòng trên núi, cứ như thực sự chỉ là một buổi hẹn hò thật sự.
Lúc Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên cưỡi ngựa trở về thành, trên đường Ôn Noãn liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Thôn dân ở cạnh núi Sở Hùng rất giàu có sao? Thế mà lại không có người bắt gà rừng và vịt hoang?"
Nghe vậy thì mặt Nạp Lan Cẩn Niên càng lạnh hơn vài phần: "Ta hoài nghi mỏ vàng mà Quách gia lén khai thác chính là ở tại vùng này. Những thôn dân kia vội vàng khai thác vàng, chắc là cũng chướng mắt mấy con gà rừng".
Cho nên ngày hôm qua tiểu nha đầu nói muốn ăn thứ long bao, ở vùng ngoại ô kinh thành cũng chỉ có núi Sở Hùng này có thứ long bao, hắn liên nhân cơ hội này mang nàng tới đây ngắt, thuận tiện nhìn xem.
Ôn Noãn nghe vậy thì nhìn qua: "Sao huynh tra được?"
Loại chuyện này đáng lẽ Quách gia sẽ làm cực kỳ ẩn nấp. Những khu mỏ như mỏ vàng, mỏ bạc, quặng sắt, mỏ đồng đều bị triều đình mệnh lệnh rõ ràng là cấm khai thác trái phép, người nào vi phạm sẽ bị tru chín tộc!
"Khai thác mỏ vàng đều cần nam nhân tráng niên, lấy quặng đương nhiên sẽ có ngoài ý muốn, ta cho người tra xét một chút, phát hiện thôn dân ở chỗ này có khá nhiều nam nhân tuổi tráng niên chết mà không rõ lý do. Bình thường rất ít có người chết vào lúc tráng niên mà không rõ nguyên do, trừ khi là ngoài ý muốn, chỉ là dùng chết không rõ nguyên do để làm cái cớ mà thôi".
Đương nhiên đây cũng không phải điều tuyệt đối, cho nên hắn mới có thể nhân cơ hội đến xem.
Lúc hai người bọn họ lên núi có nhiều trạm gác ngầm nhìn chằm chằm như thế, liền tính không phải mỏ vàng thì trong núi sâu kia chắc chắn cũng có bí mật không thể cho ai biết, cần phải phái người vào thăm dò mới được.