Chuong 887: Gap Mai Phuc
Chuong 887: Gap Mai PhucChuong 887: Gap Mai Phuc
Ôn Noãn không nghĩ tới hắn lại nghĩ đến việc bắt tay điều tra từ điểm này.
Bởi vì trời đất bao la, lúc này khoa học kỹ thuật lạc hậu, công nghệ thông tin lạc hậu, giao thông cũng lạc hậu, muốn tra một thứ gì đó thật sự khó hơn ở hiện đại rất nhiều.
Ôn Noãn không hỏi nữa, những việc này nàng vẫn nên biết ít một chút thì tốt hơn.
Trời càng ngày càng đen, có vẻ là sắp mưa, gió lớn bắt đầu gào thét khắp nơi.
"Phía trước có một cái miếu cũ, chúng ta đi vào nơi đó chốn mưa trước đã". Nạp Lan Cẩn Niên nói.
"Được!"
Tốc độ của hai người họ càng nhanh hơn!
Hai con ngựa một đen một đỏ chạy qua, tốc độ nhanh như sao băng phía chân trời.
Hai người vừa mới đi tới phía trước miếu thì giọt mưa như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, ngay sau đó ram một tiếng, cơn mưa trút xuống tầm tã.
Hai người chạy vào miếu cũ, đứng ở dưới mái hiên.
"Cơn mưa rơi xuống nhanh quái Cứ như hắt nước xuống vậy!" Ôn Noãn vỗ vỗ quần áo trên người.
"Mưa mùa hè thường như vậy ma
Tóc của Ôn Noãn cũng dính chút bọt nước, Nạp Lan Cẩn Niên đang định lấy khăn ra lau bọt nước trên tóc cho Ôn Noãn.
Động tác duỗi tay vào trong lòng ngực của hắn khựng lại.
Sau đó nhanh chóng kéo Ôn Noãn qua, ôm lấy vòng eo của nàng, thân thể xoay tròn một cái, một cái mũi tên bắn lén từ chỗ tối xượt qua bên cạnh hai người, ghim chặt vào vách tường của miếu cũ.
Ngay sau đó vô số mũi tên bắn ra từ bốn phương tám hướng!
Có từ trong miếu bắn ra, có từ bốn phía bắn ra.
Cơn mưa mũi tên này quả thực còn đày đặc hơn cả nước mưa rơi xuống ngoài kial
Nạp Lan Cẩn Niên vung kiếm để chắn.
Ôn Noãn đá chân một cái, một cái gậy gỗ liền bị đẩy lên khỏi mặt đất, nàng duỗi tay túm lấy, gậy gỗ trong tay bắt đầu di chuyển, đánh rơi từng cái mũi tên nhọn xuống đất.
Chỗ tối, cách màn mưa dày đặc, một người mặc đồ đen có dáng người nhỏ xinh, yểu điệu lả lướt, nàng ta nhìn nhiều mũi tên nhọn như thế mà cũng không gây tổn thương được cho hai người kia, đôi mắt bình phàm vô kỳ kia hiện lên một chút ghét bỏ: "Deu là phế vật!"
Nàng ta giơ lên một cái cung bạc tinh xảo, con ngươi hơi nheo lại.
Một cái mũi tên nhọn bình thường không có gì lạ phá tan màn mưa, hoàn toàn đi vào ngôi miếu cũ, trở thành một mũi tên trong màn mưa tên dày đặc.
Sau khi người mặc đồ đen nhỏ xinh bắn mũi tên xong liên rời đi không quay đầu lại!
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn nhận thấy được sát khí sắc bén.
Nạp Lan Cẩn Niên theo bản năng vung kiếm đi chắn, chỉ là mới vừa đụng tới thân của mũi tên thì đầu mũi tên liền nổi lên một ánh sáng trắng lạnh, thế nhưng lại thoát ra khỏi thân mũi tên, thẳng tắp bắn về phía Ôn Noãn.
Đồng tử của Nạp Lan Cẩn Niên co rụt lại, thân hình chợt lóe, mũi tên liền hoàn toàn đi vào vai hắn, thế nhưng trực tiếp xuyên thấu bờ vai của hắn mà xẹt qua khuôn mặt của Ôn Noãn, sau đó đầu mũi tên kia mới hoàn toàn găm vào vách tường. Lúc này một trận tiếng vó ngựa như ẩn như hiện truyền đến.
"Rút!" Người ở chỗ tối hạ lệnh một tiếng, vô số bóng người nhanh chóng rời đi từ bốn phương tám hướng.
Đúng lúc này, mưa tên ngừng!
"Thập Thất ca!"
Ôn Noãn không rảnh lo đau đớn trên mặt, lập tức dán tay ở sau lưng của hắn.
Lập tức dùng mây tía chữa thương cho hắn!
Máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra, xuyên thấu qua đầu ngón tay Ôn Noãn nhỏ giọt trên mặt đất.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy miệng vết thương trên mặt Ôn Noãn thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn nắm lấy tay Ôn Noãn, dán lên mặt nàng: "Không sao".
"Chủ tử, tam cô nương!" Lúc này Lâm Phong cưỡi ngựa xuất hiện.
Hắn thấy một vết máu to ở trên quần áo màu bạc của Nạp Lan Cẩn Niên, trên mặt Ôn Noãn cũng tràn đầy vết máu, hoảng sợi
"Chủ tử, tam cô nương, hai người không có việc gì chứ?" Lâm Phong nhìn mũi tên rậm rạp trên mặt đất, nghĩ lại mà sợi
Vừa rồi lúc ba người họ xuống núi có nướng một con gà để ăn, Ôn Noãn thấy Lâm Phong chưa kịp ăn gì nên cho phép hắn ở lại ăn xong rồi mới đi theo.
Hắn chỉ là gặm một cái đùi gà nên đến chậm một bước mà thôi, nếu như chủ tử xảy ra chuyện gì thì hắn có chết vạn lần cũng không thể hết tội!
"Thập Thất ca bị mũi tên bắn thủng bả vai."
Ôn Noãn lôi kéo tay của Nạp Lan Cẩn Niên đi vào miếu: "Ta băng bó miệng vết thương giúp huynh!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Lâm Phong: "Ngươi canh ở bên ngoài".