Chuong 905: Xung Phong Nhan Viec
Chuong 905: Xung Phong Nhan ViecChuong 905: Xung Phong Nhan Viec
Sau khi nghe On Noãn giảng tri thức thai giáo xong, Từ lão đập cái bàn một cái: "Lão phu di tới huyện Ninh Viễn làm thai giáo cho hài tử trong bụng Gia Mỹ! Việc vẽ tranh này cứ giao cho lão phu!"
Ông muốn bắt đầu dạy dỗ đồ tôn của ông từ trong bụng mel
Vương thị nghe vậy thì rất vui mừng: "Vậy thì tốt quá! Có Từ lão làm thai giáo cho đứa bé kia, nói không chừng sau này tài năng hội họa của hài tử kia cũng không kém!"
Từ lão nói với Ôn Noãn: "Tiểu đồ đệ, sư phụ làm thai giáo cho hài tử trong bụng Gia Mỹ trước, hấp thu một ít kinh nghiệm, nhìn xem hiệu quả như thế nào, sau này ngươi và Thập Thất có hài tử, ta lại dạy, như vậy sẽ càng có kinh nghiệm hơn!"
Tiểu đồ đệ và Thập Thất đều là người thông minh như vậy, Từ lão vô cùng chờ mong hài tử của hai người xuất hiện, cho ông dạy!
Ôn Noãn: "..."
Bát tự còn chưa xem đấy, Từ lão nghĩ thật xa!
Nhưng mà vì làm lão nhân gia vui vẻ, Ôn Noãn cũng theo ý ông: "Ha ha, vậy thì sau này làm phiền sư phó."
Từ lão lộ vẻ mặt vô cùng vui mừng: "Vương phu nhân, bao giờ bà quay về huyện Ninh Viễn?"
"Tôi định ngày kia trở vê! Ngày mai thu dọn hành lý."
"Được! Ngày kia trở về! Đây là chuyện rất quan trọng, không thể kéo dài được! Tôi đây lập tức trở vê thu dọn hành lý một chút!"
Ông phải mang theo tác phẩm đắc ý của đời ông, còn có những vật cất chứa suốt đời mình, treo trong phòng Gia Mỹ, làm cho Gia Mỹ có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào!
Làm cho giờ phút nào tằng đồ tôn cũng nhận sự hun đúc nghệ thuật.
Từ lão vội vàng rời đi, chạy đi thu thập bảo bối trân quý của ông.
"Mẫu thân, người nóng vội như vậy làm gì? Không phải đã quyết định đợi ăn Tết Đoan Ngọ rồi mới trở vê sao? Chỉ mấy ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ rồi."
Vương thị xua tay: "Ta chờ không kịp! Ngày mốt trở về, Tết Đoan Ngọ cũng đã đến nơi rồi!"
Ôn Thuần nghe vậy liền nói: "Cha, ngày mai con và bà nội cùng nhau trở về đi! Vừa lúc con cũng muốn đi tới huyện Mã Đầu hiểu biết một ít tình huống. Đi sớm mấy ngày thì sẽ càng có nhiều thời gian để tìm hiểu hơn”.
Vừa lúc hành lý của hắn đã thu dọn xong từ trước.
"Như vậy cũng tốt, không cần đi quá gấp." Ôn Gia Thụy nghe vậy cũng không ngăn cản, chính sự quan trọng hơn.
Ôn Noãn: "Tối nay con gói một chút bánh chưng thủy tinh cho mọi người mang theo ăn trên đường đi!"
Ngô thị nghĩ đến vải dệt ở Kinh Thành tốt hơn vải dệt ở huyện Ninh Viễn rất nhiều, bà đứng lên: "Ta đi ra ngoài cắt mấy miếng vải, cho Gia Mỹ làm quần áo cho hài tử."
Ôn Gia Thụy buồn cười giữ bà lại: "Hiện tại trời đã tối rồi, còn đi cắt vải cái gì! An cơm đi, ngày mai đi cũng không muộn."
Ôn Gia Thụy nói rồi sai người dọn cơm.
Trong lúc người một nhà vui mừng ngồi vào bàn cơm, lúc này Ôn Noãn mới phát hiện ra Nạp Lan Cẩn Niên đã rời đi từ lúc nào.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, nói: "Tay của Thập Thất ca còn chưa lành, con đi đưa chút đồ ăn cho huynh ấy." Lúc On Noãn treo tường đi vào phủ Cẩn Vương.
Lâm Phong nói với Ôn Noãn: "Quận chúa, người của phủ An Thân Vương tới tìm chủ tử, chủ tử đã đi tới phủ An Thân Vương rồi. Chắc là An Thân Vương lại ôn áo muốn chủ tử uống rượu với ngài ấy."
"Như vậy à!" Ôn Noãn nhìn hộp đồ ăn trong tay.
Nếu hắn đã đến phủ An Thân Vương uống rượu với An Thân Vương, vậy chắc là hắn sẽ không ăn những món ăn này!
"Lâm Phong, ngươi ăn cơm chưa?”
Lâm Phong lập tức nói: "Còn chưa ăn!"
Đã ăn cũng phải nói là chưa ăn!
Thức ăn do Tuệ An quận chúa làm còn ngon hơn ngự trù trong phủ làm nhiều!
Ôn Noãn đưa hộp đồ ăn cho Lâm Phong: "Vậy ngươi ăn những đồ ăn này đi!"
Lâm Phong như đạt được bảo vật mà nhận lấy.
"Chủ tử nhà ngươi trở về thì nói với huynh ấy tối nay đến chỗ ta một chuyển, ta đổi thuốc cho huynh ấy".
"Vâng!"