Chuong 914: Ngot Hon Mat Dao Khong?
Chuong 914: Ngot Hon Mat Dao Khong?Chuong 914: Ngot Hon Mat Dao Khong?
Ôn Uyển thật sự không biết ác cảm của On Noãn đối với mình từ đâu mà đến!
Ôn Ngọc tức giận đến xanh mặt: "Ngươi cho rằng chúng ta hiếm lạ sao! Cho mặt mà không biết xấu hổi"
Chờ sau này Đại hoàng tôn trở thành Hoàng Thượng, tỷ tỷ thành Hoàng Hậu, bọn họ muốn thân cận đều không có cửa đâu!
Ôn Noãn nói: "Không hiếm lạ? Vậy ngươi lập tức cút đi nha! Tung ta tung tăng chạy đến trước mặt bổn quận chúa tìm cảm giác tôn tại làm gì?"
Ôn Ngọc: "..."
Tức chết nàng!
Đồ ôn thần đáng chết này!
Không biết tốt xấu!
Ôn Uyển cũng bị những lời thô bỉ của Ôn Noãn làm cho đỏ mặt tới mang tai, vô cùng tức giận. Nhưng từ trước đến nay nàng ta là người giỏi nhẫn nhịn, lôi kéo Ôn Ngọc: "Ngọc nhi, muội về phủ Đại hoàng tử trước đi!"
Quá xúc động.
Ôn Ngọc vung ống tay áo lên, trừng mắt liếc nhìn Ôn Noãn một cái: "Ta đúng là không hiếm lại Ta tới đây tìm Ôn Linh cùng Ôn Thiến!"
Ôn Ngọc trừng mắt nhìn Ôn Linh: "Ngươi muốn cùng ta đi tới phủ Đại hoàng tử không?! Có phải ngươi cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta hay không?”
Tỷ tỷ thật là tốt bụng, để cho những người này chà đạp lên mặt mình!
Rõ ràng tỷ tỷ là phi tử của Đại hoàng tôn, tỷ tỷ muốn gọi ai đến phủ Đại hoàng tử thì trực tiếp hạ lệnh là được!
Cần gì phải khách khí với bọn họ chứ!
Như vậy không phải đang tự mình tìm bực bội vào người hay sao?!
Ôn Noãn cười nhạo một tiếng.
Ôn Linh: "Ta không có ý như thế, ta thật sự không có thời gian."
Ôn Ngọc tức điên: "Tốt lắm! Về sau ngươi đừng nhận ta làm tỷ tỷ!"
Ôn Ngọc trực tiếp quay đầu rời đi.
Ôn Uyển đau đầu.
Mỗi lần Ôn Ngọc nói chuyện với các nàng không thể lý trí hơn một chút sao?
Tuy rằng bọn họ đều là những người thô bỉ đê tiện.
Nhưng khinh thường các nàng trong lòng là được rồi, đừng thể hiện ở trên mặt làm gil
Ôn Uyển kéo tay Ôn Linh, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Linh nhi, muội cũng biết tính tình của Ngọc nhi rồi đấy, muội vẫn luôn chơi thân với muội ấy, cho nên hiện tại muội ấy chỉ đang ghen ty mà thôi! Vì muội không chơi với muội ấy".
Ôn Linh mỉm cười, theo bản năng rút tay mình ra: "Không có, muội thật sự không rảnh, muội muốn thu thập hành lý trở về, cha mẹ thật sự nhớ mong, đã gửi thư thúc giục vài lần. Hơn nữa phủ Đại hoàng tử đâu phải là nơi mà bá tánh bình dân như bọn muội có thể đi, muội đi cũng không quen, sợ sẽ làm cho đại tỷ mất mặt!"
Ôn Uyển cười, lại kéo tay Ôn Linh cùng Ôn Thiến: "Sao có thể! Nếu như muội nguyện ý, tỷ sai người sắp xếp cho muội một cái sân, ở lại trong phủ Đại hoàng tử luôn cũng được! Linh nhi, Thiến nhi đừng về nhanh như vậy. Tới phủ Đại hoàng tử ở một thời gian đi! Tỷ giới thiệu một số tiểu thư kinh thành cho các muội làm quen. Cũng là đại tỷ sơ sót, lúc trước vẫn luôn muốn hẹn thời gian tụ hội với hai tỷ muội các ngươi một chút, nhưng lần trước từng hoàng tôn còn nhỏ, lại rất dính người, ta vẫn không có thời gian rảnh! Hiện tại thật vất vả từng hoàng tôn mới lớn một chút, mới có thời gian. Các muội cho đại tỷ ta một cơ hội đi! Nếu không sau khi trở về, nhị thúc đã biết thì vê sau tỷ cũng không có mặt mũi đối mặt với nhị thúc!"
Ôn Uyển không giống Ôn Ngọc, nàng ta làm thấp mình như vậy sẽ làm người khác rất khó từ chối.
Ôn Linh liếc nhìn Ôn Thiến một cái, nghĩ thầm rằng tỷ tỷ sẽ biết từ chối thế nào.
Ôn Uyển thấy vậy cho rằng Ôn Linh là xem ý tứ của Ôn Thiến, lập tức nói: "Thiến nhi, không phải muội thích ăn dương mai sao? Trong thôn trang của Đại hoàng tử có trồng vài cây dương mai, quả rất to và ngọt, đến lúc đó chúng ta có thể đi thôn trang hái dương mail"
Ôn Linh nghe được lời này thì sắc mặt trắng bệch.
Dương mai vừa to lại ngọt ư?
Ngọt hơn mật đào không?
Ôn Thiến cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Uyển tỷ tỷ, nhưng muội ngày mai thật sự phải đi về, sinh nhật của cha muội sắp đến, tỷ cũng biết cha muội chỉ có hai nữ nhi là bọn muội, nếu như đều không quay về thì cũng quá bất hiếu."