Chương 947: Ai Gia Bảo Ngươi Cam Miệng
Chương 947: Ai Gia Bảo Ngươi Cam MiệngChương 947: Ai Gia Bảo Ngươi Cam Miệng
Thái Hậu gật đầu: "Cứu được rồi! Cứu được rồi! Thái y! Thái y mau chuẩn bị cứu người! Mau đi lấy áo choàng!"
Tâm mắt của Thái Hậu không nhịn được dừng trên mặt sông, Thập Thất đâu?
Sao mãi mà vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Thập Thất?
Thái y và bọn lính cũng nhanh chóng chạy đến.
Hoàng Hậu nghiêng đầu, híp đôi mắt đã hơi vẩn đục lại, nhéo nhéo chiếc khăn trong tay: Hoàng Thượng đang nhắm mắt?
Còn sống? Hay đã chết?
Ma ma đứng bên cạnh nhắc nhở một câu: "Hoàng Hậu?”
Hoàng Hậu sực tỉnh người lại: "Mau, mau đỡ bổn cung đi sang đó nhìn xem thử Hoàng Thượng bị sao! Người nhất định phải bình an khỏe mạnh! Nếu không sau này bổn cung cũng không biết phải làm sao!"
Ma ma đỡ Hoàng Hậu nhanh chóng bước sang đó.
Khi Ôn Noãn sắp bơi đến bờ, lúc này nước sông hai bên bờ đã không còn chảy xiết như lúc nấy!
Hơn nữa có thể chạm chân vào đáy sông, nàng mới giao Hoàng Thượng và Ninh Hoài Ngọc cho thị vệ.
Bọn thị vệ nhanh chóng đỡ Hoàng Thượng và Ninh Hoài Ngọc lên trên bờ.
Ninh Hoài Ngọc trẻ tuổi cơ thể khỏe mạnh, dưới tác dụng của mây tía, có chút tỉnh táo, hắn biết có người cứu hắn, nên buông lỏng tay ra.
Hoàng Hậu đi đến bên cạnh Thái Hậu, sau đó gọi thị vệ bên cạnh mình: "Các ngươi mau đi xuống đỡ Hoàng Thượng lên bời"
Hai người nhanh chóng nhảy xuống.
Lúc này người hầu đã kéo Hoàng Thượng đến bên bờ sông.
"Để chúng ta giúp!" Thị vệ bên cạnh Hoàng Hậu nhanh chóng đỡ lấy Hoàng Thượng, nâng Hoàng Thượng lên bờ.
Ôn Noãn mới vừa bơi đến bên bờ định đứng lên.
Cung nữ bên cạnh Thái Hậu không cần Thái Hậu sai bảo đã cầm áo choàng đứng chờ ở bờ sông, thấy Ôn Noãn đứng lên, lập tức tiến đến phủ lên người Ôn Noãn: "Quận chúa Tuệ An khoác áo choàng đi"
"Cảm ơn' Đôi tay Ôn Noãn nắm áo choàng thật chặt, cởi dây thừng bên hông ra, nhanh chóng chạy về phía Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng và Ninh Hoài Ngọc được đặt ở trên mặt đất.
Lý công công đã phô sẵn thảm lông ở trên mặt đất, tiện cho thái y cứu người.
Sau khi hai gã thị vệ buông Hoàng Thượng ra, Lý công công cũng nhanh chóng đắp thảm lông lên người Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu đứng bên cạnh sốt ruột nói: "Thái y, Hoàng Thượng hôn mê, ngươi mau cứu Hoàng Thượng đi!"
Hoàng Hậu dùng vẻ mặt quan tâm thầm quan sát kỹ lưỡng sắc mặt của Hoàng Thượng.
Sắc mặt Hoàng Thượng có hơi đen lại, cũng không biết có cứu được hay không.
Các thái y nhanh chóng bắt mạch cho Hoàng Thượng và Ninh Hoài Ngọc.
Ôn Noãn bọc áo choàng, chạy đến: "Mọi người nhường đường một chút! Để taI"
Hoàng Hậu nhìn về phía Ôn Noãn quát lớn: "Quận chúa Tuệ An, ngươi đừng làm phiền nữa! Các thái y đang cứu Hoàng Thượng đó! Bây giờ Hoàng Thượng chưa biết sống chết, nếu trì hoãn công việc chẩn trị của thái y ngươi có thể gánh được hậu quả không?”
Thái Hậu: "Ngươi câm miệng! Thái y tránh ra, để quận chúa Tuệ An xử lý!"
Hoàng Hậu: '...'
Các thaiy:
Ôn Noãn lười nói những lời vô nghĩa, trực tiếp nắm lấy quần áo của các thái y, sau đó đẩy bọn họ ra, trực tiếp tiến hành ấn tim cấp cứu cho Hoàng Thượng.
Nàng không có thời gian!
Cũng không biết Nạp Lan Cẩn Niên đang ở đâu!
Nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên gầy hơn Hoàng Thượng nhiều, Ôn Noãn suy đoán nếu hắn bị nước sông đẩy tới bên này, chắc hẳn phải nhanh hơn Hoàng Thượng.
Nhưng mà lúc nãy khi nàng leo lên cây quan sát mặt sông, thì không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Kỹ năng bơi lội của người nọ rất tốt.
Cho nên Ôn Noãn phỏng đoán chắc hẳn hắn vẫn đang ở chỗ lật thuyền.
Nhưng mà tất cả chỉ là suy đoán của nàng, cho nên nàng phải nhanh chóng cứu sống Hoàng Thượng, lại chạy đến!
Ôn Noãn nhanh chóng rửa sạch xoang mũi, khoang miệng của Hoàng Thượng, xem thử có mắc thứ gì ô uế hay không, sau đó quỳ một chân xuống đất, co chân trái lại, trực tiếp nâng Hoàng Thượng lên, đặt bụng của ông vào dưới đầu gối, sau đó ấn phần lưng của ông, giúp ông hộc nước ra.
Hoàng Hậu đứng bên cạnh tức muốn hộc máu: "Làm càn, quận chúa Tuệ An, ngươi đang làm cái gì vậy! Mau thả Hoàng Thượng ral"