Chuong 976: Nha Ta Rat Ngheo
Chuong 976: Nha Ta Rat NgheoChuong 976: Nha Ta Rat Ngheo
Là Hoàng Hậu của Tiên Hoàng đói
Mẹ kế của đương kim Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng và Thái Hậu dan díu với nhau, đại nghịch bất đạo như vậy, không có lễ nghĩa, không hề nhân nghĩa đạo đức, ông còn xứng làm Hoàng Thượng không?
Sau đó Nạp Lan Cẩn Niên cũng sẽ bị mọi người nghi ngờ là con hoang của Hoàng Thượng và Thái Hậu sinh ra.
Hắn sẽ thành sỉ nhục của hoàng gial
Người như vậy sẽ bị thế nhân khinh thường, triều đình không dung tha!
Về sau ở trong triều đình, trong hoàng tộc, hắn còn chỗ đứng nào sao?
"Không phải!" Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên càng lạnh hơn.
Không phải?
"Không phải cái gì? Hoàng Thượng thật sự cất chứa tranh vẽ Thái Hậu?" Ôn Noãn khiếp sợ đến mức suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Ánh mắt Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên có chút mập mời
Ôn Noãn nghĩ đến Hoàng Thượng bao dung và chiều Nạp Lan Cẩn Niên như thế nào, thật sự là xem hắn như nhi tử, nàng tưởng là bởi vì tuổi tác của hai người cách nhau quá xa.
Sẽ không thật sự là Hoàng Thượng và Thái Hậu...
Ôn Noãn lắc đầu, sẽ không, Hoàng Thượng không phải là người như vậy, Thái Hậu cũng không phải là người như vậy!
Hoàng Thượng đúng là rất thích đến chỗ của Thái Hậu, lúc mới đầu nàng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng sau vài lần chung đụng, Ôn Noãn cảm thấy Hoàng Thượng như là xuyên thấu qua Thái Hậu để nhìn ai đó.
"Người trên bức tranh kia là ai? Sẽ không thật sự là Thái Hậu đấy chứ?"
Nạp Lan Cẩn Niên trừng phạt véo nhẹ cái mũi của nàng, đừng tưởng là hắn không nhìn thấy sự nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt của nàng: "Không phải như muội nghĩ! Nữ tử trên bức tranh kia không phải mẫu hậu. Lại nói lúc trước Hoàng Hậu đã phát hiện ra bức tranh đó, hoàng huynh thấy Hoàng Hậu vẫn luôn nhớ thương nên cố ý cho bà ta tìm thấy mà thôi."
Hắn đã nhìn thấy bức tranh kia lâu rồi, mặc dù giống mẫu hậu như đúc, nhưng người nọ không phải là mẫu hậu.
Lần này hắn bảo mẫu hậu rời khỏi kinh thành cũng là tránh cho bà ấy phiền lòng.
Ôn Noãn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện trong triều đình, Ôn Noãn cũng không định tính hỏi nhiều, nàng chỉ quan tâm chuyện bình thường: "Hoàng Thượng dự định xứ lý Quách gia như thế nào?"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy, đôi mắt lạnh như băng khẽ híp lại: "Mưu nghịch là tội lớn, xét nhà diệt tộc!"
Chỉ là hoàng huynh bận tâm quá nhiều chuyện!
"Hình như Quách gia có rất nhiều cửa hàng ở kinh thành đúng không? Đến lúc đó ta có thể đi một chút cửa sau, tiên hạ thủ vi cường, mua mấy cửa hàng sao? Nhà của ta cũng quá thảm, ở trong kinh thành này ngay cả một gian cửa hàng cũng không có! Nếu không nhanh chóng mở cửa hàng, kiếm bạc, thì bọn ta không sống nổi ở kinh thành này nữa! Sắp nghèo chết rồi!"
Ôn Noãn là nói thật, cửa hàng và nhà ở ngoài thành xây dựng càng lúc càng nhanh, mỗi ngày bạc giống như nước chảy ra ngoài vậy! Thật sự cần nghĩ cách kiếm bạc!
Không thấy nàng phải bán nghệ cầu sinh sao?
Gần đây nàng bán tranh cũng hơi nhiều.
Ôn Noãn biết, mỗi một đại gia tộc bị xét nhà, mặc dù những cửa hàng đều thu về triều đình rồi bán đi, nhưng đều là bị bên trong tranh cướp mua hết sạch, thậm chí còn không có cơ hội thả ra phòng môi giới của triêu đình!
Dù sao nàng cũng bỏ bạc ra mua một ít cửa hàng, có thể đi cửa sau một chút thì sao nàng không đi?
Ừm, có thể đi cửa sau cũng là một loại thực lực của nàng!
Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, người không biết thật sự cho rằng tiểu nha đầu này nghèo thật!
Hắn véo cái mũi của nàng: "Không phải chìa khóa nhà kho Vương phủ ở trên người muội sao? Đã nói muội có thể cầm đi dùng bất cứ lúc nào, vì sao không cần?”
"Hì hì, ta muốn dùng chính đôi tay của ta, thực lực của chính mình, sáng lập một đế quốc thương nghiệp!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng một cái, lòng dạ của nha đầu này còn lớn hơn một người nam nhân!
Mà hắn có thể làm gì, chỉ có chiêu nàng, yên lặng ùng hộ nàng!
"Có thể, đến lúc đó mang muội đi xét nhà, trong phủ Quách tướng quân có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhìn trúng cái gì chờ quay vê muội đi xin hoàng huynh! Muội chính là ân nhân cứu mạng của huynh ấy!"
Ôn Noãn gật đầu, cười xấu xa: "Ta chỉ thích bạc! Chắc chắn Quách gia có không ít bạc! Cũng không biết Hoàng Thượng có nỡ bỏ hay không?”