Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 1

Năm 1984, mùa xuân.

Ngoại ô Bắc Kinh, trấn Hương Hà.

Một chiếc xe van cũ nát dừng lại trước cửa nhà nghỉ Hữu Bằng, người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng to bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau, lôi cô gái bên trong ra.

Ở ghế phụ, một người đàn ông tóc nhuộm vàng hoe kẹp một chiếc cặp công văn, vừa xuống xe vừa nhìn ngó bốn phía.

An Noãn biết, cơ hội của cô không còn nhiều nữa.

Bắt cóc buôn người, nạn nhân thường sẽ bị chuyển tay nhiều lần, càng chuyển càng đến nơi hẻo lánh, đợi đến khi tới vùng núi xa xôi thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.

Gã đầu trọc giấu một lưỡi dao trong lòng bàn tay, dí vào eo An Noãn.

“Ngoan ngoãn chút, không thì tao cho mày đổ máu.”

An Noãn cụp mắt, ngoan ngoãn xuống xe.

Chân vừa chạm đất cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

Cô đã bị trói trên chiếc xe rách nát này hai tiếng đồng hồ, nghe gã đầu trọc và đồng bọn nói chuyện suốt đường đi, lô “hàng vàng” này tối nay sẽ được chuyển tay cho một người mua tên lão Triệu ngay tại nhà nghỉ này.

Hai tiếng trước cô vẫn là một nhân viên trinh sát kỹ thuật của Cục Cảnh sát thế kỷ 21, trong lúc đi làm nhiệm vụ bên ngoài cô đã bị một tên côn đồ có súng bắn trúng.

Máu bắn tung tóe, lúc mở mắt ra lần nữa cô đã ở trên chiếc xe van vừa bẩn vừa nát này.

Cô đã quay về 40 năm trước!

Thập niên 80 chính là thời kỳ nạn buôn người hoành hành.

“Hàng vàng” là tiếng lóng trong giới giang hồ, ý chỉ những cô gái còn trong trắng chưa chồng.

Tương tự còn có “hàng trắng”, là phụ nữ đã có chồng.

“Hàng chìm” là những người phụ nữ bị lừa gạt.

An Noãn không có thời gian để nghĩ nhiều, cô phải thoát thân trước đã.

Trời đã sẩm tối, trên đường không có mấy người, An Noãn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn buôn người đều là những kẻ cực kỳ hung ác, nếu một đòn không trúng ngược lại còn có thể rước họa sát thân.

Gã đầu trọc ra vẻ dịu dàng đỡ An Noãn đi về phía nhà nghỉ, vừa đi được hai bước, một chiếc xe hơi màu đen từ phía sau chạy tới.

Thời đại này xe hơi là một thứ rất hiếm có. Đây là do ở gần Bắc Kinh chứ nếu ở nơi hẻo lánh, cả một cái trấn cũng không tìm ra được hai chiếc.

Một người thanh niên bước xuống xe.

Vóc người cao ráo, chân dài, mặc quần jean xanh, áo sơ mi đen dài tay, vải vóc thẳng thớm, thân hình thon dài, anh bước xuống xe rồi đóng cửa lại.

Người đàn ông lấy thuốc lá từ trong túi ra, lại sờ soạ/ng một hồi nhưng không tìm thấy gì.

Highlands Redeem Zalo
Anh ta nhìn quanh rồi quay người đi tới.

Tim An Noãn đập thình thịch, gã đầu trọc cũng rất căng thẳng, bàn tay ôm eo cô khẽ dùng sức, thậm chí có thể cảm nhận được sự sắc bén của mũi dao.

Người đàn ông đã đứng trước mặt họ.

An Noãn bất giác ngẩn người.

Người đàn ông này trông thật sự đẹp trai.

Ngũ quan tinh xảo mà sắc sảo, đôi mắt là đẹp nhất, mắt to hai mí, đuôi mắt hơi xếch lên trông có chút đào hoa. Đôi mắt này trung hòa sự sắc sảo của ngũ quan nhưng lại không hề để lộ một chút dịu dàng nào.

Nhưng đôi mắt này lại rất sâu thẳm, người đàn ông này không phải người thường, trên người anh ta có một khí chất mạnh mẽ mà người thường không có.

Qua lớp áo sơ mi có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cơ bắp rắn chắc, trôi chảy, mọi thứ đều vừa vặn hoàn hảo.

Cảm giác như có kéo anh về 40 năm sau thì cũng chẳng hề lỗi thời. Chỉ cần rửa mặt là có thể lên thẳng trang bìa tạp chí.

Trong lòng An Noãn nhanh chóng phác họa ra một hình tượng.

Được nuông chiều từ bé, gia thế bất phàm, tự giác kỷ luật, lạnh lùng, lý trí.

“Đồng chí, cho mượn cái bật lửa.”

Giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh nhạt, có phần xa cách.

Gã tóc vàng sững sờ một lúc, vội vàng đáp lời rồi móc ra chiếc bật lửa màu đỏ.

Người đàn ông nhận lấy bật lửa, châm thuốc.

Bàn tay anh ta… rất đẹp, nhưng không chỉ đơn thuần là đẹp.

Ở hổ khẩu và chỗ ngón trỏ, ngón cái của người đàn ông có một lớp chai mỏng.

Trong lòng An Noãn khẽ động, cô nhìn thấy hy vọng.

“Cảm ơn.”

Anh ta nói cảm ơn với gã tóc vàng nhưng lại ngước mắt nhìn An Noãn một cái.

Tim An Noãn gần như vọt lên đến cổ họng.

Nhưng cô không dám manh động.

Người đàn ông không phát hiện ra điều gì bất thường, trả lại bật lửa cho gã tóc vàng rồi quay người đi vào nhà nghỉ.

An Noãn đột nhiên lên tiếng.

“Anh Vương, em… đột… nhiên… không khỏe.”

Trong khoảnh khắc đó, gã tóc vàng sợ đến toát cả mồ hôi, cánh tay siết chặt, suýt chút nữa đã bịt miệng An Noãn.

Nhưng An Noãn chỉ nói một câu, không có hành động quá khích, cô ngẩng mặt lên với vẻ vô tội.

“Xin anh, em… thật… sự… muốn uống nước.”

Giọng An Noãn không lớn, lời nói cũng không có vấn đề gì, hai tên dần bình tĩnh lại.

Anh Vương trừng mắt nhìn cô.

“Lát nữa tìm nước cho mày uống, đừng có giở trò.”

An Noãn liên tục gật đầu: “Em hiểu rồi, cảm… ơn… anh, anh Vương.”

Giọng nói của cô có chút kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm nhưng cũng không có gì bất thường. Hai tên kia căng thẳng một lúc, chỉ nghĩ con nhỏ này cũng khá bạo gan, ngoài ra cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này, sự chú ý của cả hai đều đổ dồn vào An Noãn, không để ý thấy người thanh niên sắp vào cửa đã dừng bước, quay đầu lại nhìn với vẻ đăm chiêu.

Nhà nghỉ tư nhân thập niên 80 là một tòa nhà nhỏ hai tầng.

Ánh đèn mờ ảo, sàn nhà là loại sàn xi măng kiểu cũ bị đi lại nhiều nên rất nhẵn bóng.

Khi họ vào cửa, người đàn ông lúc nãy đang gọi điện thoại.

Thời đại này không có điện thoại di động, quầy lễ tân của nhà nghỉ có một chiếc điện thoại công cộng.

An Noãn chỉ loáng thoáng nghe được vài câu.

“Yên tâm, cô ta sẽ không bỏ đi đâu. Trèo cao được vào nhà chúng tôi cô ta nỡ nào mà đi chứ. Mà có đi cũng phải kiếm một mớ đã… Tôi biết rồi, lời này tôi sẽ không nói trước mặt ông nội đâu. Được rồi, cậu đi tìm người trước đi, tôi xong việc sẽ đến ngay.”

Người đàn ông cúp điện thoại với giọng điệu không vui rồi đi lên lầu.

Ông chủ ngồi sau chiếc bàn nhỏ, thấy có người vào liền nhiệt tình chào hỏi.

“Ba vị ở trọ à, cần mấy phòng?”

Anh Vương vừa đưa giấy tờ vừa nói: “Một phòng.”

“Được thôi.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, vừa giả vờ ghi chép vừa nói nhỏ: “Hôm qua lão Thẩm có gửi tin, muốn một ‘hàng vàng’ một cân tám lạng.”

Quả nhiên là một phe, nếu không họ đã không dám công khai đưa cô đến ở trọ. Nhà nghỉ này chính là trạm trung chuyển của bọn buôn người. Nhưng để che mắt thiên hạ, họ cũng kinh doanh đàng hoàng với bên ngoài.

“Được, biết rồi.” Anh Vương lấy từ trong túi ra một bao thuốc, tự châm một điếu rồi đưa cho ông chủ một điếu: “À phải rồi, người đàn ông vừa lên lầu lúc nãy, có biết lai lịch gì không?”

“Ồ, là một người làm sale, tên Trương Cường.” Ông chủ lật xem sổ đăng ký: “Tôi hỏi rồi, không có gì đáng ngại, có giấy giới thiệu của đơn vị.”

Anh Vương nhả một ngụm khói, gật gật đầu, thả lỏng hơn một chút.

“Lầu hai, phòng 205.”

Điều kiện của nhà nghỉ nhỏ thời này không tốt lắm, một phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế. Chắc chắn không có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, muốn đi vệ sinh phải ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng.

Vừa vào phòng anh Vương đẩy An Noãn một cái rồi đóng cửa lại.

“Ở yên đấy.” Anh Vương ra lệnh cho gã tóc vàng: “Mày ở đây trông nó, tao đi mua chút đồ ăn.”

“Được.”

Trời bên ngoài đã tối hẳn, tính thời gian thì khoảng 7, 8 giờ. Mọi người đều chưa ăn, nhà nghỉ cũng không cung cấp đồ ăn.

An Noãn cựa quậy.

“Anh ơi.”

Gã tóc vàng cảnh giác trừng mắt nhìn cô: “Mày làm gì?”

“Em đi vệ sinh.”

Gã tóc vàng càng cảnh giác hơn: “Mày muốn chạy?”

An Noãn làm ra vẻ khổ sở như sắp khóc: “Em không chạy, anh ơi, em thật sự muốn đi vệ sinh. Anh xem, cả buổi chiều rồi, em… em thật sự không nhịn được nữa…”

Gã tóc vàng nghĩ ngợi rồi hất cằm: “Ở kia có cái chậu, giải quyết trong phòng đi.”

Đúng là vô nhân tính.

“Không được, em không làm được.” An Noãn liều mình nói: “Vậy anh giết em đi, giết em rồi thì không bán được tiền nữa đâu.”

Gã tóc vàng nghẹn lời.

An Noãn trông xinh đẹp, da dẻ mịn màng, lại là “hàng vàng”, có giá hơn những món hàng khác. Vốn dĩ đã thỏa thuận với người mua là ba nghìn, bây giờ có lẽ có thể đòi được ba nghìn rưỡi.

Nếu cô thật sự làm loạn, người đầy thương tích, bẩn thỉu hôi hám thì giá sẽ không cao được.

Gã tóc vàng nhanh chóng suy tính, An Noãn bị họ lừa từ ga tàu hỏa, một con bé ngốc từ quê lên xem ra cũng chẳng có bản lĩnh gì.

“Được.” Gã tóc vàng nghiến răng: “Tao đưa mày đi nhưng tao cảnh cáo máy đừng có chạy lung tung, nếu chạy lung tung thì đừng trách tao không khách sáo.”

An Noãn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc nãy ở quầy lễ tân đăng ký cô đã liếc nhìn.

Họ ở phòng 205, người đàn ông kia ở phòng 207, chỉ cách một phòng.

Nhất định phải tìm cách tìm được anh ta.

Ra khỏi phòng, gã tóc vàng áp giải An Noãn đi vệ sinh.

Nhà nghỉ này xây cũng khá hiện đại, mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh.

Nam bên trái, nữ bên phải.

“Vào đi, tao ở ngoài đợi.”

Gã tóc vàng tuy dám bắt cóc nhưng không dám vào nhà vệ sinh nữ.

Tội sàm sỡ là tội lớn, lỡ đụng phải ai thì không giải thích được. Hắn thà ở ngoài chặn người, dù sao cũng chỉ có một cửa, nếu An Noãn ở lâu không ra hắn sẽ vào bắt người.

An Noãn vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Một bóng người từ trên cao lao xuống.

An Noãn chưa kịp phản ứng đã bị ấn vào tấm cửa, một tay bịt chặt miệng.

Đó chính là người thanh niên lúc nãy đăng ký tên Trương Cường, người đàn ông này cao hơn cô một cái đầu, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Sở Tuấn áp sát lại gần, tóm lấy hai tay An Noãn, khống chế trước ngực.

Bình Luận (0)
Comment