An Noãn theo phản xạ giãy giụa, co gối định đá lên.
Không ngờ người đàn ông đã có chuẩn bị, một tay anh ta đè lên đầu gối cô.
Sức lực hai người chênh lệch quá lớn khiến cô không thể cử động được chút nào, cảm giác như cổ tay mảnh khảnh của mình sắp bị bóp nát.
Người đàn ông ghé sát lại, nhìn vào mắt cô.
“Suỵt…”
Người đàn ông nói bằng một giọng cực kỳ nhỏ.
An Noãn lập tức bình tĩnh lại, cô chớp mắt, gật đầu.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Là anh ta.
Cô không nhìn lầm, người đàn ông này có thể cứu mạng cô. Anh ta đã hiểu được ám hiệu của cô và đang ở đây đợi cô.
Sở Tuấn cảm nhận được An Noãn thả lỏng trong chốc lát, anh từ từ buông tay đang bịt miệng cô ra.
“Họ là bọn buôn người, tôi bị bắt cóc.” An Noãn vội vàng nói nhỏ: “Đồng chí, xin hãy cứu tôi.”
Sở Tuấn nhướng mày, tỏ vẻ có chút bất ngờ.
Trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp.
Sở Tuấn đi đến bên cửa sổ, mở ra rồi chỉ lên trên đầu.
Đó là nơi anh vừa ẩn nấp, thanh xà ngang trên trần nhà.
Xà ngang hơi cao, một mình An Noãn chắc chắn không trèo lên được.
Nói ra thật xấu hổ, kiếp trước tuy đã làm trong hệ thống cảnh sát mười năm nhưng thể lực của cô rất kém, may mà bộ phận trinh sát kỹ thuật không yêu cầu khắt khe về thể lực, nếu không có lẽ cô đã chết vì mệt từ lâu.
May là Sở Tuấn cũng không trông mong một cô gái trông mỏng manh yếu đuối như An Noãn lại có thể trèo cao được.
Anh nắm lấy ống nước bên cạnh, nói nhỏ: “Tôi bế cô lên.”
An Noãn vội gật đầu.
Sở Tuấn nắm lấy eo An Noãn, vòng eo này thật nhỏ, dường như chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn, mảnh mai đến mức không dám nắm chặt.
Nhưng anh không hề phân tâm mà nhấc bổng cô lên. An Noãn vội vươn tay, với được thanh xà ngang, nhưng sức tay không đủ, không thể tự kéo mình lên.
Sở Tuấn tự mình nhảy lên trước rồi kéo An Noãn một cái.
Phịch.
Highlands Redeem Zalo
Một tiếng động nhẹ.
Cả thế giới chìm vào im lặng.
Thanh xà ngang chỉ rộng bấy nhiêu, một người nằm thẳng miễn cưỡng có thể che được thân hình. Tuy đang ở trong bóng tối nhưng đã muốn trốn thì cũng không thể quá lộ liễu.
Thanh xà ngang cũng chỉ dài bấy nhiêu, cách trần nhà chưa đầy nửa mét.
Hai người không có lựa chọn nào khác, không thể đứng, không thể ngồi, không đủ chỗ để nằm cạnh nhau, chỉ có thể người này chồng lên người kia.
Sở Tuấn nằm thẳng tắp như thể mình là một tấm ván gỗ.
An Noãn nằm sấp trên người anh, cũng nằm thẳng tắp như thể mình là tấm ván gỗ thứ hai.
Thình thịch thình thịch, chỉ có tiếng tim đập của hai người hòa lẫn vào nhau.
Tay Sở Tuấn đặt bên hông An Noãn, anh không phải muốn chiếm tiện nghi, chỉ là sợ cô rơi xuống. Hơn nữa tay anh cũng không có chỗ nào khác để đặt.
An Noãn không dám động đậy, kiếp trước là một cô gái độc thân lớn tuổi, cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông xa lạ như vậy.
Lại còn là một người đàn ông đẹp trai, biết ra tay cứu mỹ nhân như thế này.
Quá kích thí/ch.
Trên người Sở Tuấn quả nhiên cứng rắn, là người có luyện võ.
Gò má An Noãn gần như áp sát vào mặt Sở Tuấn, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh.
Sở Tuấn thở ra một hơi thật sâu, thật chậm.
Chuyện này đối với anh mà nói cũng có chút vượt quá giới hạn.
Còn căng thẳng hơn cả những lần làm nhiệm vụ xông pha mưa bom bão đạn trước đây.
Nhưng cả hai đều không dám nói, không dám động đậy.
Thời gian trôi qua từng giây, thực ra cũng chỉ khoảng một, hai phút, bên ngoài gã tóc vàng gọi một tiếng: “Mày xong chưa?”
An Noãn không lên tiếng.
Gã tóc vàng lập tức cảm thấy không ổn, liền đẩy mạnh cửa.
Lúc nãy An Noãn vào đã cài chốt cửa nên giờ đẩy không ra.
Nhưng khóa cửa nhà vệ sinh này là loại đơn giản nhất, gã tóc vàng đạp mạnh một cái cửa liền mở tung.
Hắn xông vào.
Nhà vệ sinh chỉ lớn bấy nhiêu, nhìn một cái là thấy hết.
Gã tóc vàng không thấy ai trong nhà vệ sinh nhưng lại thấy cửa sổ đang mở.
Độ cao của tầng hai hoàn toàn có thể nhảy qua cửa sổ này.
Gã tóc vàng lao đến bên cửa sổ nhìn một cái, chửi một tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài.
Chắc chắn hắn nghĩ An Noãn đã nhảy cửa sổ trốn thoát, bây giờ phải nhanh chóng ra ngoài bắt người.
Tuyệt đối không thể để An Noãn tìm được nơi có người, như vậy là xong đời.
Sau khi tiếng bước chân của gã tóc vàng biến mất, Sở Tuấn ôm eo An Noãn nhảy sang bên, nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động.
An Noãn thầm kinh ngạc, thân thủ của người đàn ông này thật lợi hại.
“Đến phòng tôi.” Sở Tuấn nói rồi kéo cổ tay An Noãn chạy ra ngoài.
Gã tóc vàng đã xuống lầu đuổi người, một lúc nữa sẽ không quay lại, cũng sẽ không nghĩ An Noãn còn ở trong nhà nghỉ, cho dù có nghĩ đến, bọn chúng chỉ là buôn người, cũng không dám đi lục soát từng phòng, khả năng lớn là sẽ bỏ chạy.
An Noãn đại khái đã hiểu ý của Sở Tuấn.
Anh không muốn bứt dây động rừng nên cứu người cũng phải lén lút.
Vào phòng, đóng cửa lại, An Noãn lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Sở Tuấn vội đỡ cô dậy để cô ngồi xuống bên bàn.
“Cảm ơn anh.” An Noãn nắm lấy tay Sở Tuấn, xúc động nói: “Cảm ơn anh, đồng chí.”
Hôm nay đúng là chết đi sống lại.
Sở Tuấn vỗ nhẹ tay An Noãn an ủi rồi lập tức buông ra, nhìn An Noãn với ánh mắt có thêm phần dò xét: “Cô quen tôi?”
An Noãn lắc đầu.
Chủ nhân của cơ thể này là một người bình thường ở huyện Đông Lai, tỉnh An Huy, tuy bố là cảnh sát nhân dân nhưng bản thân chỉ là một công nhân bình thường. Bố cô qua đời vì bệnh, bảo cô đến Bắc Kinh tìm người, đây là lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh.
Hơn nữa vừa xuống tàu đã bị lừa đi, không quen biết ai cả.
Sở Tuấn chỉ cảm thấy thú vị: “Vậy tại sao cô lại cầu cứu tôi, còn biết dùng… mật mã Morse?”
S.O.S.
Đây là tín hiệu cứu nạn quốc tế bằng mã Morse, người biết có lẽ không ít, nhưng người có thể vận dụng linh hoạt thì không nhiều.
Cách gõ đơn giản nhất là ba ngắn, ba dài, ba ngắn.
An Noãn không có cách nào gõ được, chỉ có thể dùng cách nói, câu đầu tiên anh nghe thấy kỳ lạ, đến câu thứ hai lập tức nhận ra không ổn.
Cô gái này… đang cầu cứu.
“Là tôi đọc được trong sách.” An Noãn nói: “Tôi biết anh là cảnh sát, tôi nghĩ anh nhất định có thể cứu tôi.”
Sở Tuấn chậm rãi nói: “Làm sao cô biết tôi là cảnh sát?”
Trên trán anh không có viết hai chữ cảnh sát. Ngay cả bọn buôn người già đời gian xảo cũng không nghi ngờ, một cô gái quê mùa dựa vào đâu mà nhìn thấu được.
Sở Tuấn ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng dấy lên nghi ngờ sâu sắc.
Lẽ nào thân phận của người phụ nữ này có vấn đề?
“Không chỉ là cảnh sát mà rất có thể là cảnh sát hình sự.” An Noãn nghiêm túc nói: “Lúc anh mượn bật lửa tôi đã thấy tay của anh. Hổ khẩu, ngón cái và ngón trỏ có chai sạn, đó là do luyện súng lâu ngày để lại.”
Sở Tuấn nhìn tay mình: “Chỉ dựa vào tay tôi?”
“Còn nữa.” An Noãn nói: “Áo sơ mi của anh tuy vừa vặn, nhưng khi anh cử động, qua khe hở giữa các nút áo, tôi thấy một dải da màu đen. Không ai đeo thắt lưng trên vai cả, tôi đoán đó là dây đeo bao súng.”
Thứ này cô đã thấy quá nhiều rồi, người khác có thể không nghĩ tới nhưng cô lập tức liên tưởng được.
Sở Tuấn theo phản xạ đưa tay lên ấn vào khẩu súng rồi cười.
“Quả thật rất lợi hại.” Sở Tuấn lấy ra thẻ công tác: “Tôi là Sở Tuấn, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Bắc Kinh. Cô an toàn rồi, nhưng tôi còn có kế hoạch khác, cô tạm thời cứ ở trong phòng tôi, đừng chạy lung tung.”
An Noãn liên tục gật đầu.
Đối với kiểu phối hợp nhiệm vụ, phối hợp hành động thế này cô quá hiểu.
Nhưng một người đàn ông đẹp trai như vậy quả nhiên không mang cái tên bình thường như Trương Cường.
Sở Tuấn, An Noãn lại lẩm nhẩm cái tên này… sao nghe quen quen, hình như gần đây có nghe ở đâu đó.
Bíp bíp bíp.
Bên hông Sở Tuấn vang lên ba tiếng.
An Noãn nhìn sang.
Là một cái máy nhắn tin BB.
Thật hoài niệm, cô nhớ hồi mình còn học tiểu học thứ này đã từng rất thịnh hành một thời, bây giờ là năm 1984, vậy chắc là vừa mới vào thị trường Trung Quốc.
Sở Tuấn lấy máy nhắn tin ra, An Noãn vội quay mặt đi.
Tin nhắn của đội cảnh sát hình sự, có thể là cơ mật gì đó, cô rất hiểu quy tắc bảo mật.
Sở Tuấn liếc nhìn máy nhắn tin rồi khẽ nhíu mày.
Dường như có chút rắc rối.