“Được, cô ra ngoài đợi tôi trước.” Sở Tuấn chỉ tay: “Lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”
Đội trưởng Sở không có thói quen gặp khó khăn là lùi bước, ngược lại còn phải đối mặt với khó khăn. Anh cảm thấy mình vừa bị lép vế, chuyện này phải làm cho rõ ràng. Nếu không nửa năm này chẳng phải là để một người phụ nữ đáng ghét đắc ý sao?
An Noãn lui ra ngoài.
Lư Thụy Trạch nhiệt tình đến gần.
“Đồng chí An.”
“Chào anh.” An Noãn mỉm cười: “Tôi nhớ anh họ Lư, đồng chí Lư.”
“Đúng, tôi tên Lư Thụy Trạch.” Lư Thụy Trạch nói: “Cục trưởng Trang và đội trưởng Sở có lẽ sẽ phải nói chuyện một lúc, hay là cô đến phòng tiếp khách đợi anh ấy? Ở đó có sofa, tạp chí các thứ.”
“Ồ, không cần đâu.” An Noãn đang định nói tôi ngồi đây là được rồi nhưng liền thay đổi ý nghĩ: “Tôi có thể đến thư viện đọc sách được không?”
“Hả?”
“Là thế này, lúc nãy tôi nghe anh Sở nói trong cục chúng ta có thư viện, bên trong có không ít sách chuyên ngành. Bố tôi cũng là cảnh sát nên tôi đặc biệt có hứng thú với lĩnh vực này, tôi muốn học hỏi một chút.”
Thư viện không phải phòng lưu trữ hồ sơ.
Phòng lưu trữ hồ sơ cần bảo mật nhưng thư viện thì không.
Lư Thụy Trạch vừa nghe bố An Noãn cũng là cảnh sát lập tức cảm thấy gần gũi hơn. Hóa ra là nửa người của mình, chẳng trách gặp chuyện lại bình tĩnh như vậy.
“Được, tôi đưa cô đi, cô cứ ở trong đó đọc, đừng mang ra ngoài là được. Nếu thật sự có cuốn nào thích muốn mang về nhà đọc, lát nữa để đội trưởng Sở ký cho cô một thẻ mượn sách.”
An Noãn rất vui.
Trong thư viện bây giờ không có người đọc, chỉ có một quản thư đeo kính.
Quản thư khoảng 40 tuổi, lùn và mập, An Noãn liếc mắt thấy ông thiếu một cánh tay, ống tay áo trống rỗng rủ xuống.
“Đây là chú Chu.” Lư Thụy Trạch nói nhỏ: “Là một cảnh sát hình sự lão làng, trước đây làm nội gián bị chém mất một cánh tay, cũng không chịu về nhà nghỉ ngơi, liền được sắp xếp một công việc nhàn rỗi trong cục để tiếp tục cống hiến.”
An Noãn lập tức nghiêm trang.
Đây không phải là chú Chu đây là anh hùng.
Nghe thấy tiếng động, Chu Niệm Xuyên ngẩng đầu lên: “Tiểu Lư à.”
“Chú Chu.” Lư Thụy Trạch nhanh chân bước tới.
Ánh mắt của Chu Niệm Xuyên dừng lại trên mặt An Noãn.
“Đây là?”
“Chào chú Chu, cháu là An Noãn.” An Noãn nói: “An trong bình an, Noãn trong ấm áp.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“À, đồng chí Tiểu An, chào cô.”
Lư Thụy Trạch nói: “Tiểu An là bạn của đội trưởng Sở, ở đây đợi anh ấy. Cô ấy buồn chán nên muốn tìm vài cuốn sách đọc.”
“Đọc sách tốt.” Chu Niệm Xuyên rất tán thưởng những người trẻ tuổi ham học: “Đọc sách mới có thể học hỏi, mới có thể tiến bộ, đồng chí trẻ thích đọc sách là chuyện tốt.”
Lư Thụy Trạch có việc bận nên sắp xếp cho An Noãn xong liền đi.
An Noãn vào thư viện, rửa tay xong không lâu đã ôm vài quyển sách từ giá xuống.
Cô ngồi vào ghế và bắt đầu đọc.
Khi Sở Tuấn bắt đầu nói chuyện với Cục trưởng Trang, ban đầu còn nhớ lát nữa phải tìm An Noãn để lấy lại thể diện nhưng nói được hai câu thì đã quên béng đi.
Chiều nay họ tới là khoảng 2 giờ 30, đến khi anh xong việc ngẩng đầu nhìn thì trời đã tối.
Thời gian gần đây để điều tra vụ án buôn người này mọi người đều mệt mỏi rã rời, nay cuối cùng đã đại thắng, vụ án vào giai đoạn kết thúc, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xong việc Sở Tuấn mới sực nhớ ra còn có người đang đợi mình. Tuy không muốn quan tâm đến An Noãn nhưng trên vai vẫn còn đau nhói, anh cũng không dám thật sự bỏ mặc.
Sở Tuấn cứ thế mang tâm trạng không tình nguyện, uể oải tìm đến phòng đọc sách.
Trong phòng đọc sách ánh sáng rực rỡ, một không gian yên tĩnh.
Chỉ có một mình An Noãn.
Cô ngồi trước bàn sách, trước mặt đặt mấy cuốn sách.
Có một cuốn đang mở, cô cúi đầu chăm chú đọc.
An Noãn đọc rất nhập tâm, ngay cả khi Sở Tuấn bước vào cũng không nhận ra.
Tóc dài rủ xuống, từng sợi rơi trên trang sách. Khi lật trang sách, cơn gió nhẹ làm lay động vài sợi tóc, vừa yên tĩnh lại vừa sinh động.
Tim Sở Tuấn đột nhiên khẽ động.
Anh bước nhanh tới.
Khi nhìn rõ những cuốn sách đặt trên bàn anh lại cảm thấy buồn cười.
Với trình độ văn hóa của An Noãn, nếu thật sự muốn học, việc cấp bách là phải bổ sung kiến thức cơ bản chứ nhỉ. Ví dụ như ngữ văn lớp sáu chẳng hạn?
Cô ta đang đọc sách gì?
Trước mặt An Noãn đặt mấy cuốn sách.
“Tội phạm điều tra học”, “Hình sự điều tra học”, “Tội phạm tâm lý học”, “Dấu vết học”.
Đều là những cuốn sách chuyên ngành điều tra hình sự nhập môn.
Trước mặt cô là một cuốn “Nghiên cứu Cảnh sát” đang mở.
Đây là một tạp chí chuyên ngành, sẽ đăng tải những thành quả nghiên cứu điều tra hình sự mới nhất, các bài phân tích vụ án.
Trang sách An Noãn đang mở là vụ án nổ xe buýt Sơn Hải gây chấn động một năm trước.
Một chiếc xe buýt phát nổ khi đang di chuyển làm 32 người thiệt mạng tại chỗ. Vì vụ nổ quá dữ dội, phần lớn manh mối đều biến mất trong vụ nổ, nhất thời làm cho vô số nhân viên điều tra hình sự đau đầu không biết bắt đầu từ đâu.
An Noãn vừa đọc vừa suy nghĩ, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.
Những cuốn sách liên quan trong thư viện này có một số cô đã đọc, cũng có một số cô chưa đọc, bây giờ đọc lại cảm xúc lại dâng trào.
Thời đại của cô khoa học phát triển vượt bậc, các phương tiện điều tra hình sự không ngừng đột phá, camera giám sát có mặt ở khắp mọi nẻo đường góc phố. Nhưng ở thời đại này thì không.
An Noãn càng đọc càng hiểu rõ — để hòa nhập vào thời đại này cô còn rất nhiều điều cần học.
Không có thời gian để lãng phí vào những chuyện vô bổ.
Đang đọc An Noãn đột nhiên cảm thấy bị một bóng đen bao phủ.
Sở Tuấn cúi đầu đến gần, dùng một giọng nói âm u nói: “Có hiểu không?”
An Noãn giật mình, đột ngột ngẩng đầu, suýt nữa đụng vào cằm Sở Tuấn.
“Đội trưởng Sở, anh đi sao không có tiếng động vậy?”
An Noãn vẫn chưa hoàn hồn, lườm anh một cái.
Hù dọa người kiểu này sẽ hại người ta chết vì khiếp sợ đấy!
“Tiếng của tôi lớn lắm mà, là do cô đọc quá nhập tâm thôi.” Sở Tuấn cười khẩy: “Sao nào, có hiểu không?”
“Cũng được…”
“Giả vờ ham học mệt lắm nhỉ?”
An Noãn đã đứng dậy định dọn dẹp, nghe câu này liền dừng động tác.
“Đội trưởng Sở. Anh phá án cũng phải có chứng cứ mới bắt người chứ, đối với tôi anh có thể khách quan công bằng một chút không? Cho dù cảm thấy tôi đang giả vờ cũng phải đợi tôi giả vờ không nổi nữa rồi hãy vạch trần tôi chứ.”
Nói xong An Noãn dọn dẹp, đặt những cuốn sách khác lại lên kệ, giữ lại một cuốn “Hình sự điều tra học”.
“Lúc nãy tôi đã nói với chú Chu, chú ấy nói có thể cho tôi mượn một cuốn về đọc.”
“Cô có thẻ mượn sách à?” Sở Tuấn không tin: “Chú Chu là một người rất tuân thủ quy tắc, nếu cô không có thẻ mượn sách không thể nào để cô mang sách đi được. Hay là cô định dùng của tôi?”
Sở Tuấn cũng không đến nỗi nhỏ mọn như vậy, nhưng muốn dùng đồ của anh có phải nên nói trước một tiếng không?
Hai người họ còn chưa thân đến mức có thể tự ý quyết định.
Nhưng An Noãn nói: “Tôi có mà.”
An Noãn thật sự chìa ra một thẻ mượn sách.
Một cuốn sổ nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Sở Tuấn nhíu mày: “Của ai đây?”
“Chú Chu cho tôi mượn.”
Sở Tuấn nhất thời không nói nên lời.
An Noãn từng chữ từng chữ viết tên sách và ngày mượn vào thẻ.
“Chú Chu nói, chú ấy rất khâm phục những người trẻ tuổi ham học hỏi. Hơn nữa chú ấy đã nói chuyện với tôi một lúc, cảm thấy tôi có một số quan điểm về điều tra hình sự rất độc đáo và chính xác, là một mầm non tốt.”
Nhân viên kỹ thuật hình sự luôn thiếu hụt, một nhân viên kỹ thuật hình sự giỏi đó là hàng hot.
An Noãn tin rằng, chỉ cần có thời gian, cô chính là hàng hot đó.
Cô cần thời gian học tập, hấp thu, rồi tỏa sáng.