Ký xong thẻ mượn sách, cất đi.
“Anh xong việc rồi phải không, đi thôi.” An Noãn tự nhiên như không, cầm sách đi ra ngoài.
Sở Tuấn sững người một lúc rồi đi theo sau, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ như thể An Noãn đã làm việc ở đây 10 năm rồi vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy ra Sở Tuấn bước nhanh hai bước, vượt lên trước cô để dẫn đường.
“Đưa cô đến nhà ăn ăn cơm sau đó đi mua đồ.” Sở Tuấn tuy không tình nguyện nhưng cũng phải thực hiện nhiệm vụ mà ông cụ giao.
Trong nhà ăn đã qua giờ cao điểm, tuy vẫn còn thức ăn nhưng người không còn nhiều.
Sở Tuấn nhìn một lượt, gọi vài món ăn, hai phần cơm — có thịt, có rau, lại thêm một bát canh.
Đồ ăn ở nhà ăn của Cục Cảnh sát Bắc Kinh có thể nói là ngon hơn nhiều nơi.
An Noãn không có yêu cầu đặc biệt gì về ăn uống.
Thời kỳ những năm 80, ở thành phố thì còn ổn, vẫn đủ ăn đủ mặc. Nhưng ở vùng núi xa xôi nhiều nơi vẫn còn đang vật lộn để ăn một bữa no. Thân phận hiện tại của cô tuy không tốt đẹp gì nhưng so với việc sinh ra ở vùng sâu vùng xa thì vẫn còn tốt chán.
Ông trời cũng không đến nỗi quá tệ với cô.
Ăn cơm xong An Noãn nghĩ ngợi: “Chúng ta về thẳng đi, không cần đi mua đồ đâu. Thực ra tôi không có gì cần mua, tất nhiên, nếu tiện, tôi muốn đi mua ít sách.”
Đồ dùng hàng ngày nhà họ Sở có đầy đủ.
Quần áo cô đã mang theo đồ thay.
Đợi trời mát hơn một chút, hoặc mấy hôm nữa có thời gian cô tự ra ngoài đường mua vài bộ cũng được.
Những thứ đó không quan trọng, sách là quan trọng nhất.
Thư viện ở đây có không ít sách nhưng dù sao cũng không đủ.
“Cô đúng là… diễn kịch nghiện thật rồi nhỉ.” Sở Tuấn cảm thấy buồn cười: “Lần đầu tiên có cô gái nói với tôi không cần mua quần áo mà muốn mua sách. Hay là cô cứ nói thẳng với ông nội, cô đừng đi làm nữa, ở nhà chuẩn bị thi đại học đi. Nhà họ Sở chúng tôi cũng không phải không nuôi nổi một sinh viên đại học.”
Đối mặt với sự châm chọc của Sở Tuấn, An Noãn không hề tức giận.
Cô vỗ vỗ cuốn sách trong tay.
“Đi thôi đội trưởng Sở, nếu tôi là anh tôi sẽ rất vui.”
“Sao?”
“Tôi có hứng thú với sách dù sao cũng tốt hơn là có hứng thú với anh, đúng không?”
Câu này của An Noãn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Sở Tuấn phải vểnh tai lên mới nghe rõ.
Đúng là như một lời trêu chọc.
Nước hoa Bodymist
Sở Tuấn thật sự không ngờ mình lại có ngày hôm nay.
Từ Cục Cảnh sát ra đi thẳng đến hiệu sách.
Bắc Kinh có hiệu sách Tân Hoa lớn nhất, sách đầy đủ nhất cả nước. Hiệu sách vẫn còn sáng đèn nhưng người bên trong đã không còn nhiều, chỉ lác đác vài người.
Xe dừng lại, Sở Tuấn nói: “Tự đi đi, tôi ở dưới lầu đợi.”
Vai trò của anh cũng giống như một số người đàn ông đi cùng bạn gái dạo phố.
Thứ nhất là đưa đón người và xách đồ, thứ hai là… trả tiền.
Nếu An Noãn mua quần áo, giày dép, túi xách, mua vàng, bạc, trang sức, mỹ phẩm thì có thể anh sẽ thấy không thoải mái. Nhưng mua sách thì… nếu anh không bỏ tiền ra, e là ông nội anh cũng sẽ không vui.
“Được, cảm ơn, tôi sẽ cố gắng thật nhanh.” An Noãn nói xong liền bước vào hiệu sách.
Sở Tuấn nhìn bóng dáng An Noãn đi về phía trước, đột nhiên, có người gọi anh.
“A Tuấn.”
Một người đàn ông trẻ tuổi từ bên kia đường đi tới.
Sở Tuấn ngẩng đầu nhìn: “Lão Hướng.”
Tuy Hướng Hạo Nhiên chỉ lớn hơn Sở Tuấn một tuổi nhưng cũng không cản trở việc trở thành lão Hướng. Hai người là bạn bè từ nhỏ, tuy lúc nhỏ đã đánh nhau không ít nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc là anh em tốt.
“Nhìn gì thế?” Hướng Hạo Nhiên nhìn theo ánh mắt của Sở Tuấn.
Trong tầm mắt chỉ có một người. Cửa hiệu sách Tân Hoa lúc này chỉ có An Noãn.
Cô đang hỏi nhân viên quầy một vài chuyện.
Hướng Hạo Nhiên có chút nghi ngờ: “Cậu đang nhìn… cô gái kia à?”
Khoảng cách này không xa không gần, tuy không nhìn quá rõ nhưng có thể thấy quần áo, dáng người, thấy được khuôn mặt nghiêng.
“Trông có vẻ cũng xinh đấy…” Hướng Hạo Nhiên ngạc nhiên nói: “Nhưng cậu cũng không phải là người đứng ngoài đường ngắm gái đẹp, sao thế, người này hợp gu thẩm mỹ của cậu à?”
Sở Tuấn nhếch môi, cười không nổi.
“Ha, cô gái này, tôi không kham nổi đâu.”
“Sao? Quen à?” Hướng Hạo Nhiên vừa nghe câu này: “Cậu ở đây là đợi cô ấy?”
“Ừm.”
Hướng Hạo Nhiên càng tò mò hơn: “Ai đây? Trong số những người chúng ta quen cũng không có người này.”
Quần áo An Noãn mặc, ngay cả dì giúp việc nhà họ cũng chê quê mùa.
Sở Tuấn cười lạnh một tiếng. Trong đầu Hướng Hạo Nhiên đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Anh ta bừng tỉnh: “Không lẽ là… là vị hôn thê từ quê lên của cậu.”
Sở Tuấn mặt đen sì, không nói gì. Hàng xóm, bạn bè, anh em thân thiết của anh ai mà không biết anh có một vị hôn thê ở quê chứ?
Vừa nhìn biểu cảm của Sở Tuấn, Hướng Hạo Nhiên đã biết mình đoán đúng.
“Cô ta thật sự tìm đến rồi à?” Lúc này Hướng Hạo Nhiên rất kích động: “Vậy ông nội nói sao?”
“Ông nội có thể nói sao?” Sở Tuấn khoanh tay: “Nếu theo ý ông nội, ngày mai chắc đã mời các cậu uống rượu mừng rồi.”
Tâm trạng Hướng Hạo Nhiên bỗng trở nên phức tạp.
Anh ta vừa muốn cười ha hả hả hê một phen, lại vừa cân nhắc mình đánh không lại Sở Tuấn. Lỡ Sở Tuấn tức giận, không dám đánh ông nội, không dám đánh vị hôn thê, vừa hay lấy anh ta ra trút giận thì rất không đáng.
“Ờ…” Hướng Hạo Nhiên nghĩ ngợi rồi an ủi Sở Tuấn: “Tôi thấy chị dâu…”
Sở Tuấn quay phắt lại.
“Lỡ miệng, lỡ miệng.” Hướng Hạo Nhiên đổi cách nói: “Tôi thấy cô gái này trông cũng xinh xắn, dù sao thì Hựu Lăng chắc cũng không định về. Hay là cậu cứ thử tìm hiểu cô ấy xem?”
Sở Tuấn nhíu mày: “Liên quan gì đến Tống Hựu Lăng?”
“Không phải cậu thích người ta sao?” Hướng Hạo Nhiên nói: “Tiểu công chúa của chúng ta, nữ thần âm nhạc, nếu cô ấy không ra nước ngoài chắc đã sớm thành đôi với cậu rồi nhỉ?”
“Nói bậy bạ.” Sở Tuấn thản nhiên nói: “Tôi luôn coi cô ấy như em gái.”
“Ồ, được thôi, em gái thì em gái.” Hướng Hạo Nhiên cũng không đào sâu: “Nhưng không đùa nữa, chuyện này cậu định làm thế nào? Cô gái này có dễ đối phó không?”
“Không dễ đối phó. Cậu có thể tưởng tượng được không, hôm nay cô ta đi cùng tôi nhưng không đòi mua quần áo, không đòi mua mỹ phẩm mà đòi mua sách… cô ta muốn ở lại cục của chúng tôi.”
“Thật à?” Hướng Hạo Nhiên giật mình: “Đây là muốn thả dây dài câu cá lớn à.”
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra.
Sở Tuấn chỉ cảm thấy phiền lòng.
“Xem ra trình độ cũng cao đấy.” Hướng Hạo Nhiên chân thành lo lắng cho anh em.
Mọi người trong cái vòng tròn này đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Bắc Kinh, thường xuyên tụ tập. Nếu Sở Tuấn cưới một vị hôn thê như vậy, sau này tụ tập, e là ngay cả nói chuyện cũng không chen vào được.
Lúc này An Noãn đã ôm một chồng sách đến quầy thu ngân.
Cô xin nhân viên quầy một tờ giấy, một cây bút, đang viết gì đó.
“Được rồi, lần sau nói chi tiết.” Sở Tuấn nói: “Tôi phải đi trả tiền đây, nếu không chủ động một chút thì về nhà thế nào cũng sẽ bị ăn đòn.”
An Noãn mua không ít sách, một số cuốn khá đắt, tổng cộng 67 tệ.
Thời đại này lương của một công nhân bình thường cũng chỉ có 30 tệ, ở nơi hẻo lánh còn ít hơn. An Noãn làm thợ may ở nhà máy may một tháng mới được hơn 20 tệ. Số sách này bằng mấy tháng tiền lương của cô, cô tạm thời không có nhiều tiền như vậy.
Nhưng sự đầu tư cần thiết thì không thể thiếu.
Sở Tuấn trả tiền thay cô, xách đống sách nặng trĩu.
“Cảm ơn anh.” An Noãn nói rồi nhét cho anh một tờ giấy: “Cái này cho anh.”
“Cái gì?”
Sở Tuấn cúi đầu nhìn, là một tờ giấy vay nợ.