Cửa lớn mở toang, Hướng Hạo Nhiên và mọi người cũng xông vào.
Bảy tám người đàn ông trong phòng vốn thấy có người dám xông vào, ai nấy đều hùng hổ đứng dậy đi tới nhưng lão đại đột nhiên giơ tay lên bảo họ dừng lại.
“Thiếu gia Sở?” Ngạc Gia Vinh do dự nói: “Thật sự là cậu?”
Trong lòng anh ta “lộp bộp” một tiếng, không lẽ người phụ nữ ăn mặc quê mùa này thật sự là vợ chưa cưới của Sở Tuấn? Vậy thì chuyện hôm nay e là không dễ dàn xếp rồi.
Sở Tuấn chỉ liếc anh ta một cái, không thèm để ý.
Chu Thừa Hàn đã một cước đá ngã một người đàn ông cầm gậy bên cạnh, giận dữ nói: “Tiểu An, cô không sao chứ. Lật trời rồi, người của chúng tôi mà cũng có kẻ dám động vào.”
Mấy người xắn tay áo, ai nấy đều hung thần ác sát, hoàn toàn khác với bộ dạng lịch sự uống rượu vang trong phòng lúc nãy.
An Noãn hiểu, đám bạn này của Sở Tuấn đều là những người có máu mặt ở Bắc Kinh, sau lưng đều có chỗ dựa.
Một nhóm thanh niên đầy nhiệt huyết tụ lại, dù không phải hạng du côn đánh nhau, thì cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Có chuyện gì là cả đám cùng xông lên. Dù hậu quả thế nào, cũng có thể gánh vác.
May mà Sở Tuấn bây giờ là cảnh sát, cũng coi như có chút kiềm chế, nếu không còn không biết trời đất là gì.
Sở Tuấn đặt An Noãn ngồi xuống sofa, đỡ chân cô: “Lúc nãy rốt cuộc là chuyện gì?”
An Noãn bình tĩnh lại, logic rõ ràng, mạch lạc.
“Lương Nhu khóa cửa nhà vệ sinh tôi không ra được, hai người họ đi ngang qua mở cửa, nói tôi là bạn của Lương Nhu rồi bắt tôi vào đây. Người đàn ông này…” An Noãn chỉ tay: “Anh ta nói Lương Nhu là người của nhà họ Ngạc, nghe nói tôi định về tìm Lương Nhu tính sổ liền bảo đàn em dạy dỗ tôi, sau đó tôi kêu cứu thì anh đến.”
Đơn giản, rõ ràng, rành mạch.
Kiếp này An Noãn ghét nhất là những người không biết mở miệng.
Mở miệng là “anh nghe em giải thích”, “anh nghe em giải thích”, vòng vo không nói trọng tâm, trong khi chỉ cần mấy câu đã có thể làm rõ sự việc.
An Noãn nói xong, trong phòng im lặng.
Sở Tuấn đột ngột quay đầu, chỉ thấy Lương Nhu mặt mày tái nhợt đứng ở cửa.
“Cô… cô ta nói bậy.” Lương Nhu bị Sở Tuấn nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng phát hoảng: “Tôi không có, tôi cũng không quen họ.”
Vân Duyệt Nhi ở bên cạnh bênh vực: “Tiểu An, cô có hiểu lầm không, Nhu Nhu sao có thể quen họ được, cô đừng nói lung tung.”
An Noãn tâm trạng không tốt nên không muốn tranh cãi với bọn họ, cúi đầu im lặng.
Chuyện Lương Nhu làm, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cùng lắm là một trò đùa ác ý, dù có truy cứu thì cũng chẳng thành chuyện gì to tát, cùng lắm là xin lỗi, đến báo cảnh sát cũng chẳng ai xử lý.
Cô ta và người họ Ngạc này quen biết nhưng trong chuyện hôm nay rõ ràng không cùng một phe nên cũng khó mà tính nợ vào đầu cô ta.
Sở Tuấn vỗ vai An Noãn an ủi rồi đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt Ngạc Gia Vinh.
“Ngạc Gia Vinh, xem ra cuộc sống gần đây của cậu quá an ổn rồi.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Họ quả nhiên là quen biết nhau.
“Thiếu gia Sở, lâu rồi không gặp.” Ngạc Gia Vinh cũng đứng thẳng người: “Cô gái này, thật sự là hôn thê của cậu?”
Sở Tuấn dừng một chút: “Không phải.”
Mọi người có mặt đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Chu Thừa Hàn và mọi người cũng thở phào, lúc nãy nghe thấy hai chữ “hôn thê” họ đều kinh hãi, suýt nữa cùng nhìn về phía Hướng Hạo Nhiên.
Vợ bạn không thể động, dù thật hay giả, Hướng Hạo Nhiên mà tỏ tình với hôn thê của Sở Tuấn thì đúng là tự bước vào lò thiêu.
Ngạc Gia Vinh trong lòng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Quả nhiên không phải, cô ta…”
Sở Tuấn nói: “Cô ấy là em gái nuôi của tôi.”
“Ồ, hóa ra là em gái của thiếu gia Sở, vậy là người nhà không nhận ra người nhà rồi.” Ngạc Gia Vinh ha hả nói: “Hôm nay chỉ là một hiểu lầm, nếu tôi biết đây là người của thiếu gia Sở sẽ không thất lễ như vậy.”
“Làm em gái tôi sợ thành ra thế này, hai chữ hiểu lầm nhẹ nhàng cho qua vậy sao?”
Sở Tuấn liếc nhìn An Noãn, cảm thấy trong lòng nghẹn ngào.
Ngạc Gia Vinh cũng biết chuyện hôm nay không thể dễ dàng cho qua, Sở Tuấn tuy từ khi làm cảnh sát đã thu liễm rất nhiều, nhưng trước giờ đã bao giờ chịu thiệt thòi thế này.
Hơn nữa là trước mặt em gái, chịu thiệt như vậy, mặt bị đánh đau điếng.
“Hôm nay là tôi không đúng.” Ngạc Gia Vinh nói: “Tôi tự phạt một ly rượu tạ tội với em gái.”
Đàn em vội vàng rót một ly rượu đưa vào tay Ngạc Gia Vinh.
Ngạc Gia Vinh một hơi uống cạn.
“Phạt một ly rượu là chuyện này cho qua? Cũng nhẹ nhàng quá rồi.” Sở Tuấn đưa tay ra: “Tôi tự tay rót rượu cho ông chủ Ngạc.”
Đàn em run rẩy đưa nửa chai rượu vào tay Sở Tuấn.
Sở Tuấn, cậu hai nhà họ Trạch, đội trưởng cảnh sát hình sự trẻ nhất Bắc Kinh, đừng nói là họ, ngay cả Ngạc Gia Vinh cũng không dám đối đầu. Con cháu cán bộ cao cấp như Sở Tuấn, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, chỉ là thiếu gia con nhà giàu, không phô trương, nhưng một khi động thật sự, lực lượng và tài nguyên phía sau anh không ai tưởng tượng nổi.
Mà người như Ngạc Gia Vinh, trong lòng hiểu rất rõ.
Cho dù có tẩy trắng đến đâu, bình thường có vênh váo đến đâu, ai gặp cũng gọi một tiếng ông chủ Ngạc thì cũng vẫn là ở vùng xám. Ở Bắc Kinh không thể hô mưa gọi gió, một tay che trời.
Sở Tuấn lật lật chai rượu trong tay, đột nhiên vung tay, chai rượu “choang” một tiếng đập vào đầu Ngạc Gia Vinh.
Rượu vang đỏ lẫn với máu từ trán Ngạc Gia Vinh chảy xuống, nhỏ xuống đất.
“Một ly rượu, cũng nhẹ nhàng quá rồi.” Sở Tuấn chậm rãi nói: “Một chai rượu còn tạm được.”
Đàn em sau lưng anh ta giật mình một lúc, ai nấy đều mặt mày dữ tợn tiến lên vài bước.
Sau lưng Sở Tuấn, Hướng Hạo Nhiên và mọi người cũng chuẩn bị cầm đồ.
Nhìn cái dáng vẻ đó là biết quen đánh hội đồng rồi.
Ngạc Gia Vinh loạng choạng, lắc đầu, đẩy đám đàn em ra rồi đứng vững.
Anh ta đưa tay lên lau rượu và máu trên đầu, giơ tay ra sau làm một động tác ngăn cản.
“Chuyện hôm nay là tôi không đúng.” Ngạc Gia Vinh tuy toàn thân toát ra khí thế nặng nề nhưng anh ta đã nhịn lại, nghiến răng nói: “Chai rượu này coi như là tạ lễ.”
Người lăn lộn giang hồ vừa có thể tàn nhẫn, cũng có thể nhẫn nhịn.
Sở Tuấn dìu An Noãn đứng dậy.
“Tất cả nhìn cho rõ đây, đây là người của tôi, ai còn dám đụng vào một lần nữa tôi sẽ cho người đó biết chữ chết viết như thế nào.”
An Noãn đã khóc xong.
Đối với hành động đập chai vào đầu Ngạc Gia Vinh của Sở Tuấn cô có chút kinh ngạc nhưng cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Sở Tuấn đang giữ thể diện cho cô, cô cũng phải giữ thể diện cho Sở Tuấn, la hét om sòm là không được.
Nói xong Sở Tuấn liền dìu An Noãn ra cửa, người phía sau vội vàng nhường đường.
Sở Tuấn nói nhỏ: “Có cần đến bệnh viện kiểm tra lại không.”
“Không cần, anh đến kịp lúc, không bị thương.”
An Noãn lắc đầu, khi đi đến cửa liền thấy Lương Nhu với vẻ mặt phức tạp.
Vẻ mặt cô ta cũng có chút sợ hãi.
Còn là sợ Ngạc Gia Vinh hay là sợ Sở Tuấn thì không biết.