Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 30

Sở Tuấn dừng lại một chút.

Lương Nhu lúng túng mở miệng: “Tiểu An, chuyện hôm nay…”

Không cần cô ta nói xong, An Noãn đã nói trước: “Không sao, tôi biết cô ấy chỉ là đùa thôi, tôi sẽ không để trong lòng.”

Thật không ngờ An Noãn lại dễ nói chuyện như vậy.

Chỉ từ hành động lúc nãy An Noãn từ chối Hướng Hạo Nhiên, lại còn đập chai rượu, cô không giống một người dễ nói chuyện chút nào.

An Noãn tiếp tục nói: “Tôi biết cô đang trút giận cho cô Vân, nhưng thật sự không cần thiết. Tôi với các người, với anh Hướng đây vốn không thuộc cùng một thế giới, sẽ không có giao điểm. Đừng nói là mua một bó hoa hồng, cho dù anh ấy có mua hết hoa hồng trên thế giới này cũng vô ích.”

Lương Nhu càng lúng túng hơn, ngay cả Vân Duyệt Nhi đứng bên cạnh cũng thấy ngượng.

Hướng Hạo Nhiên đứng một bên cũng hơi xấu hổ, lảng tránh ánh mắt.

Nhưng An Noãn cũng không để ý, đi tiếp về phía trước.

Hiện tại là không có giao điểm, nếu có thì cũng phải đợi sau này, khi hai bên ngang tầm nhau.

Dù là tình bạn hay tình yêu, đều phải là sự tương xứng, chứ không phải ngước nhìn.

Sở Tuấn chỉ kịp quay người lại nói với Hướng Hạo Nhiên và mọi người một câu: “Các cậu cứ uống tiếp đi, tôi đi trước, lần sau lại tụ tập.”

“Ồ, được được được.” Chu Thừa Hàn còn không quên nhét cho An Noãn một tấm danh thiếp: “Tiểu An nếu không khỏe thì đến bệnh viện, đừng chủ quan nhé. Có việc gì cứ gọi cho tôi, gọi số trên danh thiếp.”

Ra khỏi quán bar, lên xe, Sở Tuấn dìu An Noãn ngồi xuống, không vội lái xe mà cứ thế nhìn cô.

“Sao thế?” An Noãn sửa lại quần áo: “Trên mặt tôi có vết thương à?”

“Không có.”

“Vậy anh nhìn tôi làm gì?”

“Hôm nay…” Sở Tuấn do dự một chút: “Xin lỗi, hôm nay là tôi không bảo vệ tốt cho cô.”

Sở Tuấn cũng khá biết co biết duỗi, não An Noãn vừa quay một vòng đã hiểu ngay.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không mách lẻo trước mặt ông nội đâu, tôi không phải là người hay mách lẻo.”

Sở Tuấn nhíu mày: “Cô tưởng tôi sợ cô mách lẻo à?”

An Noãn cũng do dự: “Không phải sao?”

Ông cụ Trạch là thật sự ra tay đó.

Bị đánh là đau thật đó.

Cho dù Sở Tuấn là một người cứng rắn, cũng không muốn bị đánh chứ.

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“Cô cũng quá coi thường tôi rồi.” Giọng Sở Tuấn không tốt: “Chút giáo huấn đó của ông nội, tôi còn chẳng để tâm.”

“Vậy còn gì nữa?”

“Tuy tôi không thích cô nhưng tôi đã hứa với ông nội sẽ chăm sóc tốt cho cô nhưng tôi đã không làm được.”

Buổi sáng ở bệnh viện, buổi tối lại ở quán bar.

Chuyện ở bệnh viện còn dễ nói, An Noãn là dũng cảm cứu người, ông cụ Trạch biết được cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi, coi đó là niềm tự hào.

Nhưng chuyện ở quán bar này thì đúng là không nên xảy ra.

“Không sao đâu.” An Noãn an ủi Sở Tuấn: “Đây cũng không phải lỗi của anh, chỉ là một tai nạn. Tôi cũng không sao… không cần để trong lòng.”

Sở Tuấn nhớ lại khoảnh khắc đẩy cửa xông vào, thấy mảnh chai thủy tinh sắc nhọn kề sát cổ An Noãn, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy chân mềm nhũn.

Nếu anh không đến kịp lúc sẽ xảy ra chuyện gì? Cho dù Ngạc Gia Vinh không dám giết người nhưng An Noãn cũng khó mà toàn thây trở ra.

Những người như Ngạc Gia Vinh là hạng người gì, sẽ làm ra chuyện gì, anh biết rõ hơn ai hết.

“Thân thể cô yếu đuối, tính tình lại mạnh mẽ.” Sở Tuấn nghĩ đến bộ dạng lúc nãy co ro trong lòng mình, mắt uất ức đến đỏ hoe chỉ cảm thấy có chút mâu thuẫn.

An Noãn mỉm cười.

Giây phút đó đau lòng là thật nhưng không mạnh mẽ cũng không được.

Sở Tuấn trầm tư một lúc, chậm rãi nói: “Ngạc Gia Vinh này có chút thế lực, nhưng cô yên tâm, người của tôi hắn không dám động vào. Hắn sẽ không tìm cô gây sự đâu.”

“Ừm.”

“Lương Nhu…” Sở Tuấn nói: “Cô ta là một tiểu thư bị chiều hư, sở dĩ tối nay tìm cô gây sự là vì Hướng Hạo Nhiên tặng hoa cho cô, có cơ hội tôi sẽ giúp cô trút giận.”

“Ừm.”

“Còn Hướng Hạo Nhiên, cậu ta là một thiếu gia đào hoa, tối nay tự dưng nổi điên, cô không cần để ý là được.”

Sở Tuấn đúng là một người có trật tự rõ ràng, từng điều một bóc tách chuyện tối nay ra nói rõ ràng cho An Noãn.

“Được.” An Noãn rất dứt khoát: “Tối nay nói cho cùng chỉ là một tai nạn, không có gì. Nếu đội trưởng Sở cảm thấy có lỗi với tôi, tôi có một yêu cầu, không biết anh có thể đồng ý không.”

Sở Tuấn cũng rất dứt khoát: “Cô nói đi, nếu tôi làm được, tôi sẽ làm.”

“Dạy tôi chút võ.”

“Hửm?”

“Tôi vừa rồi tự kiểm điểm một chút, thấy mình quá yếu. Không nói phải lợi hại như anh, nhưng nếu học được chút quyền cước, rèn luyện cơ thể tốt lên, ít nhất chạy nhanh một chút, gặp chuyện bất ngờ thì đánh được một hai người cũng tốt.”

An Noãn thật sự đã suy nghĩ nghiêm túc.

Thời nay khác xưa, thời đại này thông tin liên lạc chưa phát triển, không có camera giám sát, giao thông cũng không tiện lợi, cô một khi đã chắc chắn sẽ có liên quan đến Sở Tuấn thì không tránh khỏi gặp nguy hiểm. Khả năng tự bảo vệ rất quan trọng.

Cô lại không thể để Sở Tuấn đưa cho cô một khẩu súng, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập.

Sở Tuấn không ngờ An Noãn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng thực tế mà nói: “Không phải là không được, nhưng rất khổ, tôi sợ cô không kiên trì được.”

“Tôi biết.” An Noãn kiên quyết gật đầu: “Một mình tôi chắc chắn không được, cần một người lòng sắt đá để đôn đốc. Anh cứ theo phương pháp huấn luyện người mới mà huấn luyện tôi, nếu tôi lười biếng anh cứ mắng tôi, đánh hai cái cũng được, tôi không thù dai.”

Sở Tuấn lựa chọn một điểm chính.

“Cô cảm thấy tôi là người lòng sắt đá? Còn sẽ đánh cô?”

“…” An Noãn lập tức nói: “Không phải, tôi không có ý đó. Ý tôi là thầy giỏi sẽ đào tạo trò giỏi. Tôi biết đội trưởng Sở là người rất nghĩa khí, nhưng tôi cũng không thể cứ bám lấy anh mãi, tôi muốn có năng lực tự bảo vệ mình.”

An Noãn nói cũng rất có lý.

Sở Tuấn trầm tư một lát: “Cô nói cũng có lý, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Cảm ơn đội trưởng Sở, chúng ta về nhà thôi.”

Sở Tuấn thắt dây an toàn, khởi động xe.

Anh thỉnh thoảng lại lén nhìn An Noãn, sợ cô là kiểu ngoài mạnh trong yếu, cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng nhìn đi nhìn lại, hình như cô thật sự không để chuyện tối nay trong lòng.

Một chuyện lớn như vậy cô lại có thể thản nhiên cho qua.

Đây là rộng lượng hay là vô tâm vô phế?

Thật ra Sở Tuấn đã hiểu lầm, An Noãn chẳng phải cả hai, mà là bận.

An Noãn rất bận, kế hoạch cuộc đời của cô dày đặc, thật sự không có thời gian để lãng phí vào những người và những việc không liên quan này.

Vừa không thể đánh vừa không thể mắng, cô chẳng xử lý được ai, mọi chuyện cứ để sau rồi tính.

Về đến nhà mọi người trong nhà đều đã ngủ. An Noãn chào Sở Tuấn rồi về phòng.

Hôm nay quả thực đã mệt, cô cũng không định thức khuya đọc sách, sau khi rửa mặt chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đau.

Lúc nãy căng thẳng cũng không nhận ra, bây giờ thư giãn rồi mới phát hiện trên tay bị chai thủy tinh làm rách hai đường.

Tuy không sâu nhưng đầu ngón tay nối với tim, vẫn đau nhói từng cơn.

An Noãn tìm trong phòng một lúc, không tìm thấy hộp thuốc, định đi tìm dì Vương hỏi nhưng nghĩ lại thôi.

Muộn thế này rồi, không nên làm phiền người khác nghỉ ngơi.

Đang định ngủ thì Sở Tuấn đến gõ cửa.

“An Noãn, ngủ chưa?”

“Đến đây, đến đây.” An Noãn vội vàng khoác áo, xuống giường mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment