“Là do người lớn trong nhà sắp đặt, chưa từng gặp mặt, chỉ biết địa chỉ nhà họ và tên ông nội anh ta.” An Noãn giải thích: “Hơn nữa nhà người ta có tiền, là một cậu ấm ăn không ngồi rồi, không nghề ngỗng, cũng không coi trọng nhà chúng tôi. Lại còn sĩ diện không chịu hủy hôn, sợ bị người ta nói là vong ân bội nghĩa, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả.”
Nhắc đến nhà vị hôn phu này An Noãn liền tức đầy bụng.
Kiếp trước An Noãn 30 tuổi chưa kết hôn, sống tự do tự tại.
Kiếp này tỉnh lại, sắp xếp lại ký ức trong đầu liền cảm thấy thật cẩu huyết.
Một cô gái ngoan ngoãn lại có một vị hôn phu được ông nội và bạn ông định ước từ trong bụng mẹ.
Chuyện này chẳng có gì lạ, thời đó nhiều người vì hoàn cảnh mà xuống nông thôn, trải qua những ngày tháng đen tối nhất. Trong những ngày tháng đó, ông nội của vị hôn phu, Trạch Giang, đã chịu ơn huệ rất lớn của ông nội An.
Nhất thời không có gì báo đáp, bèn vỗ ngực nói rằng nợ ông thì cháu trả.
Nhiều năm trôi qua, An Noãn sớm đã đến tuổi có thể bàn chuyện cưới hỏi, nhà họ Trạch không hủy hôn. Trạch Giang nhiều lần gọi điện đến, nói nhất định phải thực hiện hôn ước, để cháu trai nhà mình đến hỏi cưới.
Nhưng cứ trì hoãn mãi, vị hôn phu luôn bận rộn không sắp xếp được thời gian.
Bố An muốn hủy hôn nhưng nhà họ Trạch lại tìm đủ lý do giữ lại.
Vốn dĩ tuổi An Noãn không lớn, kéo dài thêm vài năm cũng được, nhưng trời có lúc chẳng như ý, bố An qua đời vì bệnh tật.
Nhà họ An bây giờ chỉ còn lại một mình An Noãn, sau khi lo xong tang sự cho bố, suy đi nghĩ lại, cô muốn giải quyết chuyện hôn sự này trước.
Anh không đến thì tôi đến.
Vị hôn phu chết tiệt này, cô không muốn chút nào.
Phải nhổ cỏ tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng, tránh sau này có ngày có người cầm hôn thư đến gây phiền phức.
An Noãn nói xong, cảm thấy lực tay của Sở Tuấn lại siết chặt thêm một chút.
“Đau… Đội trưởng Sở, tôi không nói anh, tôi nói gã đàn ông khốn kiếp là hôn phu của tôi cơ.”
Sở Tuấn hoàn hồn, nới lỏng lực tay.
“Đã biết vị hôn phu không ưa mình như vậy, tại sao còn phải chạy đến đây, thấy nhà người ta có tiền à?” Sở Tuấn thản nhiên nói.
Đây là lời gì vậy? Là lời một cảnh sát nên nói khi lấy lời khai sao? An Noãn lúc này cũng có chút tức giận, trợn mắt nhìn Sở Tuấn.
Đội trưởng Sở này không phải là từng bị phụ nữ lừa gạt, chịu tổn thương tình cảm đấy chứ?
“Ồ, cô cũng đừng hiểu lầm.” Sở Tuấn “cạch” một tiếng, không biết từ lúc nào đã lấy ra còng tay, còng một cổ tay của An Noãn lại: “Tôi cũng không nói cô, tôi nói là một số phụ nữ không biết trời cao đất dày, chỉ muốn trèo cao.”
Sở Tuấn còng đầu kia của còng tay vào cột đầu giường.
“Này, đội trưởng Sở…”
Nhưng Sở Tuấn không trả lời, tiếng động bên ngoài trở nên ồn ào, anh đứng dậy xông ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Highlands Redeem Zalo
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
An Noãn chỉ có thể ngồi xổm bên giường với một tư thế rất kỳ lạ, cô trợn tròn mắt nhìn ra cửa lớn như muốn nhìn ra một đóa hoa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bên ngoài có người nổ súng.
Tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn.
Cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã tóc vàng.
Sau một hồi hỗn loạn âm thanh nhỏ dần. Cửa cuối cùng cũng mở ra.
Sở Tuấn bước vào.
Trông anh không bị thương nhưng quần áo trên người có chút xộc xệch, áo sơ mi rách hai đường, có thể thấy vừa rồi cũng là một trận ác chiến.
Gã tóc vàng và đồng bọn không phải là hạng tép riu, đều là những tên tội phạm có kinh nghiệm, trên tay có thể đã có mạng người, không biết có súng hay không nhưng bị bắt thì chắc chắn không thoát ra được nên đều là những kẻ liều mạng.
“Đội trưởng Sở.” An Noãn lắc cánh tay: “Anh còng tôi làm gì?”
Sở Tuấn mặt không biểu cảm nói: “Để phòng ngừa, sợ cô chạy mất.”
An Noãn cạn lời.
Ai nói đối đãi với người dân như mùa xuân ấm áp cơ chứ?
Đội trưởng này có phải hơi thất thường không?
Khó hiểu thật.
Hành động bắt giữ đã đến giai đoạn cuối thắng lợi, Sở Tuấn lấy chìa khóa từ trong túi ra mở còng cho An Noãn.
“Đi theo tôi.”
An Noãn đi theo ra ngoài.
Ông chủ nhà nghỉ cũng đã bị bắt, bị tống vào xe cảnh sát.
Khi đi đến cửa nhà nghỉ anh gọi một cuộc điện thoại ở quầy lễ tân.
“Ông nội.”
Đây là cuộc điện thoại cá nhân.
Vì đứng xa nên cô không biết ông nội bên kia nói gì nhưng nhìn biểu cảm của Sở Tuấn có lẽ là bị mắng, anh ta một mặt cúi đầu ngoan ngoãn, một mặt lại tỏ vẻ bất đắc dĩ bực bội, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo trước mặt cô.
Cháu vẫn là cháu, bên ngoài dù hung hăng đến đâu thì trước mặt ông nội vẫn phải vừa ngoan vừa hèn.
Cúp điện thoại đi ra, Sở Tuấn mặt mày khó coi liếc An Noãn một cái.
Lư Thụy Trạch đứng bên cạnh tò mò: “Đội trưởng, sao thế? Ông cụ mắng anh à?”
Hoàn toàn không nghe ra sự quan tâm và đồng cảm, toàn là hả hê.
Sắc mặt Sở Tuấn càng khó coi hơn: “Không có gì.”
“Ồ.”
Mọi người ra ngoài, gã tóc vàng và mấy tên kia đã bị bắt, bên ngoài có bốn, năm chiếc xe. Đúng như An Noãn suy đoán, hang ổ này cảnh sát đã theo dõi từ lâu, chỉ chờ “lão Triệu” là tuyến trên xuất hiện.
Hôm nay đã thu lưới rồi. Hoàn toàn không sai lệch so với suy luận của An Noãn.
Chiếc xe van rách nát của gã tóc vàng cũng ở bên ngoài, An Noãn thấy có người mở cửa xe, bên trong là một chiếc túi vải quen thuộc.
“Túi của tôi.” Mắt An Noãn sáng lên, vội vàng đi qua: “Đây là túi của tôi.”
Kiểu dáng giản dị nhưng đường may chắc chắn.
An Noãn mở túi lấy ra một cái bọc vải, bên trong có giấy tờ, giấy giới thiệu do thôn cấp và cả chứng minh thư.
An Noãn lấy ra đưa hết cho Sở Tuấn.
“Đội trưởng Sở, tôi không lừa anh, anh xem đây là giấy tờ của tôi.”
Sở Tuấn mở ra xem qua loa rồi ném trả lại cho cô.
Tuy có chút kỳ lạ nhưng An Noãn cứ coi như anh ta đang điều tra theo thủ tục.
Lư Thụy Trạch đứng bên cạnh nói: “Đội trưởng, nếu ông cụ có việc tìm anh thì anh cứ đi đi. Dù sao người cũng bắt được rồi, tụi em đưa về thẩm vấn là được. Cô An cũng đi theo em đi, em sắp xếp người đưa cô ấy đến bệnh viện trước rồi về cục sau.”
An Noãn vừa định gật đầu thì Sở Tuấn nói: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước, lát nữa đến sở.”
“Hả?”
Nhưng không đợi họ hỏi thêm, Sở Tuấn đã đi sang một bên, An Noãn đành phải nhanh chân đi theo.
Cô luôn cảm thấy cảnh sát hình sự là một nghề cần sự bình tĩnh nhưng không biết tại sao đội trưởng cảnh sát hình sự này lại có chút nóng nảy thất thường.
“Lên xe.”
Sở Tuấn “cạch” một tiếng kéo cửa xe.
Lên xe, An Noãn vừa thắt dây an toàn vừa tiện thể quan sát một chút.
Thời đại này xe hơi là hàng xa xỉ. Ở Bắc Kinh xe còn nhiều một chút, ở huyện nhỏ, cả ngày trên đường cũng không thấy mấy chiếc xe huống chi là xe tốt như vậy.
Chiếc Audi bốn vòng tròn, cô không rõ là mẫu nào nhưng vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Đây tuyệt đối không phải là thứ một đội trưởng cảnh sát hình sự có thể mua nổi bằng lương.
Hơn nữa tiền này không phải là thu nhập bất hợp pháp, vì Sở Tuấn phô trương công khai, không hề che giấu, vậy chỉ có thể là tiền của gia đình.
Một cậu ấm kiêu ngạo dựa vào gia thế.
Ở thời này An Noãn chưa từng gặp nhưng kiếp trước thì đã từng gặp rồi.
Trên người Sở Tuấn có một vẻ trầm tĩnh vừa sang trọng vừa khiêm tốn của nhà giàu, và cả sự kiêu ngạo tự phụ không thể che giấu. Trông có vẻ lịch sự nhưng thực ra rất cao ngạo, như thể cả thế giới này đều không xứng với anh ta.
Vẻ ngoài đạo mạo nhưng thực chất là giả tạo.
Cô hiểu rồi.
Là do lúc nãy cô đã mắng vị hôn phu cậu ấm kia khiến Sở Tuấn cảm thấy đồng cảm.
Chậc chậc, có lẽ dưới lớp vỏ bọc nghề nghiệp, đây cũng là một gã đàn ông khốn kiếp.
Thắt dây an toàn xong, An Noãn còn đang âm thầm chửi thầm trong bụng, vừa ngẩng đầu liền thấy Sở Tuấn đang nhìn mình chằm chằm.