“Là do người lớn trong nhà sắp đặt, chưa từng gặp mặt, chỉ biết địa chỉ nhà họ và tên ông nội anh ta.” An Noãn giải thích: “Hơn nữa nhà người ta có tiền, là một cậu ấm ăn không ngồi rồi, không nghề ngỗng, cũng không coi trọng nhà chúng tôi. Lại còn sĩ diện không chịu hủy hôn, sợ bị người ta nói là vong ân bội nghĩa, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả.”
Nhắc đến nhà vị hôn phu này An Noãn liền tức đầy bụng.
Kiếp trước An Noãn 30 tuổi chưa kết hôn, sống tự do tự tại.
Kiếp này tỉnh lại, sắp xếp lại ký ức trong đầu liền cảm thấy thật cẩu huyết.
Một cô gái ngoan ngoãn lại có một vị hôn phu được ông nội và bạn ông định ước từ trong bụng mẹ.
Chuyện này chẳng có gì lạ, thời đó nhiều người vì hoàn cảnh mà xuống nông thôn, trải qua những ngày tháng đen tối nhất. Trong những ngày tháng đó, ông nội của vị hôn phu, Trạch Giang, đã chịu ơn huệ rất lớn của ông nội An.
Nhất thời không có gì báo đáp, bèn vỗ ngực nói rằng nợ ông thì cháu trả.
Nhiều năm trôi qua, An Noãn sớm đã đến tuổi có thể bàn chuyện cưới hỏi, nhà họ Trạch không hủy hôn. Trạch Giang nhiều lần gọi điện đến, nói nhất định phải thực hiện hôn ước, để cháu trai nhà mình đến hỏi cưới.
Nhưng cứ trì hoãn mãi, vị hôn phu luôn bận rộn không sắp xếp được thời gian.
Bố An muốn hủy hôn nhưng nhà họ Trạch lại tìm đủ lý do giữ lại.
Vốn dĩ tuổi An Noãn không lớn, kéo dài thêm vài năm cũng được, nhưng trời có lúc chẳng như ý, bố An qua đời vì bệnh tật.
Nhà họ An bây giờ chỉ còn lại một mình An Noãn, sau khi lo xong tang sự cho bố, suy đi nghĩ lại, cô muốn giải quyết chuyện hôn sự này trước.
Anh không đến thì tôi đến.
Vị hôn phu chết tiệt này, cô không muốn chút nào.
Phải nhổ cỏ tận gốc để tránh đêm dài lắm mộng, tránh sau này có ngày có người cầm hôn thư đến gây phiền phức.
An Noãn nói xong, cảm thấy lực tay của Sở Tuấn lại siết chặt thêm một chút.
“Đau… Đội trưởng Sở, tôi không nói anh, tôi nói gã đàn ông khốn kiếp là hôn phu của tôi cơ.”
Sở Tuấn hoàn hồn, nới lỏng lực tay.
“Đã biết vị hôn phu không ưa mình như vậy, tại sao còn phải chạy đến đây, thấy nhà người ta có tiền à?” Sở Tuấn thản nhiên nói.
Đây là lời gì vậy? Là lời một cảnh sát nên nói khi lấy lời khai sao? An Noãn lúc này cũng có chút tức giận, trợn mắt nhìn Sở Tuấn.
Đội trưởng Sở này không phải là từng bị phụ nữ lừa gạt, chịu tổn thương tình cảm đấy chứ?
“Ồ, cô cũng đừng hiểu lầm.” Sở Tuấn “cạch” một tiếng, không biết từ lúc nào đã lấy ra còng tay, còng một cổ tay của An Noãn lại: “Tôi cũng không nói cô, tôi nói là một số phụ nữ không biết trời cao đất dày, chỉ muốn trèo cao.”
Sở Tuấn còng đầu kia của còng tay vào cột đầu giường.
“Này, đội trưởng Sở…”
Nhưng Sở Tuấn không trả lời, tiếng động bên ngoài trở nên ồn ào, anh đứng dậy xông ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Highlands Redeem Zalo
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
An Noãn chỉ có thể ngồi xổm bên giường với một tư thế rất kỳ lạ, cô trợn tròn mắt nhìn ra cửa lớn như muốn nhìn ra một đóa hoa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bên ngoài có người nổ súng.
Tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn.
Cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã tóc vàng.
Sau một hồi hỗn loạn âm thanh nhỏ dần. Cửa cuối cùng cũng mở ra.
Sở Tuấn bước vào.
Trông anh không bị thương nhưng quần áo trên người có chút xộc xệch, áo sơ mi rách hai đường, có thể thấy vừa rồi cũng là một trận ác chiến.
Gã tóc vàng và đồng bọn không phải là hạng tép riu, đều là những tên tội phạm có kinh nghiệm, trên tay có thể đã có mạng người, không biết có súng hay không nhưng bị bắt thì chắc chắn không thoát ra được nên đều là những kẻ liều mạng.
“Đội trưởng Sở.” An Noãn lắc cánh tay: “Anh còng tôi làm gì?”
Sở Tuấn mặt không biểu cảm nói: “Để phòng ngừa, sợ cô chạy mất.”
An Noãn cạn lời.
Ai nói đối đãi với người dân như mùa xuân ấm áp cơ chứ?
Đội trưởng này có phải hơi thất thường không?
Khó hiểu thật.
Hành động bắt giữ đã đến giai đoạn cuối thắng lợi, Sở Tuấn lấy chìa khóa từ trong túi ra mở còng cho An Noãn.
“Đi theo tôi.”
An Noãn đi theo ra ngoài.
Ông chủ nhà nghỉ cũng đã bị bắt, bị tống vào xe cảnh sát.
Khi đi đến cửa nhà nghỉ anh gọi một cuộc điện thoại ở quầy lễ tân.
“Ông nội.”
Đây là cuộc điện thoại cá nhân.
Vì đứng xa nên cô không biết ông nội bên kia nói gì nhưng nhìn biểu cảm của Sở Tuấn có lẽ là bị mắng, anh ta một mặt cúi đầu ngoan ngoãn, một mặt lại tỏ vẻ bất đắc dĩ bực bội, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo trước mặt cô.
Cháu vẫn là cháu, bên ngoài dù hung hăng đến đâu thì trước mặt ông nội vẫn phải vừa ngoan vừa hèn.
Cúp điện thoại đi ra, Sở Tuấn mặt mày khó coi liếc An Noãn một cái.
Lư Thụy Trạch đứng bên cạnh tò mò: “Đội trưởng, sao thế? Ông cụ mắng anh à?”
Hoàn toàn không nghe ra sự quan tâm và đồng cảm, toàn là hả hê.
Sắc mặt Sở Tuấn càng khó coi hơn: “Không có gì.”
“Ồ.”
Mọi người ra ngoài, gã tóc vàng và mấy tên kia đã bị bắt, bên ngoài có bốn, năm chiếc xe. Đúng như An Noãn suy đoán, hang ổ này cảnh sát đã theo dõi từ lâu, chỉ chờ “lão Triệu” là tuyến trên xuất hiện.
Hôm nay đã thu lưới rồi. Hoàn toàn không sai lệch so với suy luận của An Noãn.
Chiếc xe van rách nát của gã tóc vàng cũng ở bên ngoài, An Noãn thấy có người mở cửa xe, bên trong là một chiếc túi vải quen thuộc.
“Túi của tôi.” Mắt An Noãn sáng lên, vội vàng đi qua: “Đây là túi của tôi.”
Kiểu dáng giản dị nhưng đường may chắc chắn.
An Noãn mở túi lấy ra một cái bọc vải, bên trong có giấy tờ, giấy giới thiệu do thôn cấp và cả chứng minh thư.
An Noãn lấy ra đưa hết cho Sở Tuấn.
“Đội trưởng Sở, tôi không lừa anh, anh xem đây là giấy tờ của tôi.”
Sở Tuấn mở ra xem qua loa rồi ném trả lại cho cô.
Tuy có chút kỳ lạ nhưng An Noãn cứ coi như anh ta đang điều tra theo thủ tục.
Lư Thụy Trạch đứng bên cạnh nói: “Đội trưởng, nếu ông cụ có việc tìm anh thì anh cứ đi đi. Dù sao người cũng bắt được rồi, tụi em đưa về thẩm vấn là được. Cô An cũng đi theo em đi, em sắp xếp người đưa cô ấy đến bệnh viện trước rồi về cục sau.”
An Noãn vừa định gật đầu thì Sở Tuấn nói: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện trước, lát nữa đến sở.”
“Hả?”
Nhưng không đợi họ hỏi thêm, Sở Tuấn đã đi sang một bên, An Noãn đành phải nhanh chân đi theo.
Cô luôn cảm thấy cảnh sát hình sự là một nghề cần sự bình tĩnh nhưng không biết tại sao đội trưởng cảnh sát hình sự này lại có chút nóng nảy thất thường.
“Lên xe.”
Sở Tuấn “cạch” một tiếng kéo cửa xe.
Lên xe, An Noãn vừa thắt dây an toàn vừa tiện thể quan sát một chút.
Thời đại này xe hơi là hàng xa xỉ. Ở Bắc Kinh xe còn nhiều một chút, ở huyện nhỏ, cả ngày trên đường cũng không thấy mấy chiếc xe huống chi là xe tốt như vậy.
Chiếc Audi bốn vòng tròn, cô không rõ là mẫu nào nhưng vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Đây tuyệt đối không phải là thứ một đội trưởng cảnh sát hình sự có thể mua nổi bằng lương.
Hơn nữa tiền này không phải là thu nhập bất hợp pháp, vì Sở Tuấn phô trương công khai, không hề che giấu, vậy chỉ có thể là tiền của gia đình.
Một cậu ấm kiêu ngạo dựa vào gia thế.
Ở thời này An Noãn chưa từng gặp nhưng kiếp trước thì đã từng gặp rồi.
Trên người Sở Tuấn có một vẻ trầm tĩnh vừa sang trọng vừa khiêm tốn của nhà giàu, và cả sự kiêu ngạo tự phụ không thể che giấu. Trông có vẻ lịch sự nhưng thực ra rất cao ngạo, như thể cả thế giới này đều không xứng với anh ta.
Vẻ ngoài đạo mạo nhưng thực chất là giả tạo.
Cô hiểu rồi.
Là do lúc nãy cô đã mắng vị hôn phu cậu ấm kia khiến Sở Tuấn cảm thấy đồng cảm.
Chậc chậc, có lẽ dưới lớp vỏ bọc nghề nghiệp, đây cũng là một gã đàn ông khốn kiếp.
Thắt dây an toàn xong, An Noãn còn đang âm thầm chửi thầm trong bụng, vừa ngẩng đầu liền thấy Sở Tuấn đang nhìn mình chằm chằm.“Sao thế?” An Noãn khó hiểu sờ mặt mình: “Tôi… mặt tôi chưa lau sạch à?”
“Không phải.” Sở Tuấn chỉ tay: “Thấy cô khá thành thạo, đã từng ngồi chưa?”
Thời đại này người từng ngồi xe hơi không nhiều.
“Tôi ngồi xe của đơn vị bố tôi hai lần rồi nhưng không thoải mái bằng xe của anh.” An Noãn thuận miệng nói: “Xe của anh chắc đắt lắm nhỉ.”
“Cũng được.” Sở Tuấn thản nhiên nói: “Chưa đến 40 vạn.”
“Chưa đến 40 vạn?” An Noãn kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Đắt thế?”
Cô không phải chưa từng thấy xe sang cả triệu nhưng đây là thập niên 80 mà, thời đại này nhà có vạn tệ đã là số ít, một chiếc xe đi lại giá 40 vạn, thật quá xa xỉ. Ngay cả ở thời đại của cô, xe 40 vạn cũng không phải nhà nào cũng mua nổi.
An Noãn chân thành nói: “Đội trưởng Sở, anh giàu thật đấy.”
“Cũng bình thường thôi.” Sở Tuấn nhìn thẳng về phía trước, nổ máy: “Vị hôn phu của cô không phải cũng rất có tiền sao?”
“…Tôi không biết, nhưng chắc không giàu bằng anh đâu.” An Noãn nghĩ ngợi, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Xe lăn bắn, An Noãn nhìn ra ngoài suốt quãng đường.
Một cảm giác hoài cổ của thời đại ùa về, đây là Bắc Kinh của 40 năm trước, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Sở Tuấn đặt một tay lên vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn An Noãn.
An Noãn mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, say sưa đến mức trong mắt không giấu được vẻ mới lạ, trong mắt anh đó lại là bộ dạng của một người chưa từng thấy sự đời.
Sở Tuấn nghĩ đến việc mình phải kết hôn với một người phụ nữ như vậy liền cảm thấy thà đi tu còn hơn.
Thô lỗ, tầm thường, không có kiến thức, có lẽ không biết được mấy chữ, một người hôn thê như vậy quả thực là một sự tra tấn. Chỉ là bây giờ cô ta không biết thân phận của anh nên chút khát khao kia còn có thể che giấu. Nếu biết rồi e là có đuổi cũng không đi.
Một cô gái từ quê lên, cả đời cũng chưa từng thấy cảnh đèn hoa rực rỡ như thế này.
Anh bất giác nghĩ đến một câu nói của người anh em: Muốn đá một người phụ nữ nông thôn thực ra rất đơn giản, anh đào một cái hố, cô ta sẽ tự nhảy xuống.
Sở Tuấn trông có vẻ đăm chiêu.
Xe vào nội thành, tốc độ chậm lại.
Lúc đợi đèn đỏ, Sở Tuấn có chút bực bội liền bấm còi một cái.
An Noãn bị tiếng còi làm giật mình, quay đầu lại.
Gã đàn ông khốn kiếp này bị hội chứng tức giận trên đường à?
Tính cách như vậy nếu không có gia thế, làm sao lên được chức đội trưởng cảnh sát hình sự?
Thật đáng sợ, biết đâu lúc không có người còn có khuynh hướng bạo lực.
Giày nam nữ
An Noãn cảm nhận được sự bực bội và chán ghét của Sở Tuấn, không muốn tự tìm phiền phức nên im lặng suốt quãng đường.
Xe rẽ vào một bệnh viện.
An Noãn do dự một chút rồi nói: “Hay là về Cục Cảnh sát trước đi ạ.”
“Hửm?”
“Ý tôi là, tôi đi phối hợp công tác trước.” An Noãn nói: “Sau đó tôi tự đến bệnh viện cũng được, không cần phiền đội trưởng Sở đâu.”
Không cần thiết.
Tuy cô bị thương nhưng trên đường đã tự kiểm tra, không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, thực ra không cần đến bệnh viện, tìm một phòng khám nhỏ băng bó bôi chút thuốc là được.
Một khi túi đã tìm lại được, có tiền có giấy tờ chứng minh, cũng không cần nhìn sắc mặt của Sở Tuấn nữa.
Đội trưởng Sở này cứ như thể cô nợ anh ta 80 vạn vậy, An Noãn cũng khá khó chịu.
Một thân một mình lại không biết gì cả, ở thành phố lớn không dễ sống, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện đính hôn sau đó về nhà rồi từ từ tính tiếp.
Nhưng Sở Tuấn cứ như không nghe thấy.
“Xuống xe.”
Cái bộ dạng đó, nếu An Noãn không đồng ý chắc sẽ lôi cô xuống thật. An Noãn đành bất lực đi theo vào bệnh viện.
Buổi tối bệnh viện chỉ có phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu quen biết Sở Tuấn, thấy anh liền đứng dậy.
“Đội trưởng Sở, sao anh lại đến đây.”
Dáng vẻ vô cùng khách sáo.
Sở Tuấn hất cằm: “Bác sĩ Triệu, phiền anh kiểm tra cho cô ấy một chút.”
Bác sĩ Triệu nhìn thấy máu trên trán An Noãn liền giật mình.
“Đây là sao thế? Bị đánh à?”
May mà bác sĩ không nói ra câu: Đội trưởng Sở, anh đánh người à.
“Phải, vừa mới được giải cứu.” Sở Tuấn nói: “Trên người có thể còn có vết thương khác, kiểm tra hết giúp tôi.”
“Được được được.”
An Noãn được tiến hành một loạt các kiểm tra.
Quả thật cô chỉ bị thương ngoài da.
“May mà không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ Triệu nói: “Đều là vết thương ngoài da, đắp chút thuốc là được. Nhưng trên trán là do v*t c*ng va đập, tôi đề nghị ở lại viện quan sát một đêm. Nếu không có gì khó chịu thì ngày mai có thể xuất viện.”
“Không cần.”
“Được.”
An Noãn và Sở Tuấn đồng thời lên tiếng.
“Thật sự không cần đâu ạ.” An Noãn nói: “Tôi không sao, tôi biết rõ tình trạng cơ thể mình. Nếu bị chấn động não thì đã buồn nôn từ lâu rồi, không cần nhập viện đâu.”
Bác sĩ Triệu nhìn về phía Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, anh xem…”
“Ở lại.” Sở Tuấn không do dự nói: “Ở bệnh viện thì phải nghe lời bác sĩ.”
“Nhưng mà…”
An Noãn còn muốn từ chối, Sở Tuấn lại nói: “Mọi chi phí đều được thanh toán, không cần cô trả.”
An Noãn nghĩ ngợi rồi im lặng.
Thôi vậy, ở một đêm khách sạn cũng khá đắt. Tiền của cô không nhiều, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Quả nhiên nhắc đến tiền là có tác dụng. Trong lòng Sở Tuấn cười lạnh một tiếng. Đang định nói gì đó thì máy nhắn tin vang lên một tiếng.
Sở Tuấn cúi đầu xem rồi gọi một cuộc điện thoại ngay tại văn phòng bệnh viện.
Là tin từ cục, Sở Tuấn nghiêm túc lắng nghe một hồi sau đó đáp: “Được, tôi sẽ về ngay.”
Cúp điện thoại, Sở Tuấn nói: “Cô ở đây đi, tôi về cục có việc. Ngày mai tôi sẽ đến đón cô.”
Vụ án là lớn nhất, đây là tư tưởng đã ăn sâu vào máu của An Noãn.
“Đội trưởng Sở cứ đi làm đi ạ.” An Noãn lập tức nói: “Không cần lo cho tôi, ngày mai cũng không cần đón tôi, anh cho tôi một địa chỉ, tôi tự đến là được.”
“Cô không quen đường sá, đừng chạy lung tung kẻo lại bị lạc.” Sở Tuấn nhìn đồng hồ: “Tôi đi trước đây.”
Bắt được cả một đống người, tối nay chắc chắn sẽ rất bận, trong lòng An Noãn biết rõ có lẽ Sở Tuấn sẽ thức trắng đêm nay.
Sau khi Sở Tuấn đi bác sĩ Triệu rất nhiệt tình sắp xếp phòng bệnh cho cô. Nghe nói An Noãn từ nơi khác đến Bắc Kinh, vừa đến đã bị bắt cóc anh ta còn rất đồng cảm, an ủi cô vài câu.
Đêm đó rất yên bình nhưng An Noãn không ngủ được, trằn trọc mãi, trong lòng có quá nhiều chuyện.
Sáng hôm sau, nhìn đồng hồ đã gần trưa mà Sở Tuấn vẫn chưa đến.
An Noãn nghĩ, anh ta chắc chắn rất bận, thật sự không cần phải chạy một chuyến đến đón cô.
Chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, bản thân cô cũng không yếu đuối đến mức ra khỏi cửa cũng không dám.
Nghĩ vậy rồi An Noãn đi tìm bác sĩ Triệu.
“Bác sĩ Triệu.” An Noãn nói: “Xin hỏi, anh có biết đội trưởng Sở hôm qua đưa tôi đến làm việc ở đâu không ạ? Tôi muốn đến tìm anh ấy.”
“Ồ ồ ồ.” Bác sĩ Triệu rất nhiệt tình: “Biết chứ, tôi viết cho cô một địa chỉ rồi chỉ cho cô cách đi xe buýt… cô biết đi xe buýt không?”
“Biết ạ.”
Bác sĩ Triệu là người tốt bụng, không chỉ viết địa chỉ mà còn viết cả phải đi tuyến xe nào, chuyển tuyến nào.
Cục Cảnh sát đường Tân Dịch nơi Sở Tuấn làm cũng khá xa, cộng thêm không quen đường sá, An Noãn ước chừng mình phải mất hai, ba tiếng mới đến nơi.
An Noãn đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói: “Còn một nơi nữa, tôi cũng muốn hỏi một chút. Anh có biết đường Cổ Đạo đi như thế nào không ạ?”
“Đường Cổ Đạo à, nơi đó không xa đây lắm, chỉ cách ba con phố thôi.”
An Noãn rất bất ngờ.
Bác sĩ Triệu lại chỉ cho cô chi tiết cách đi đến đó.
“Cảm ơn bác sĩ Triệu.” An Noãn nói: “Tôi có chút việc ra ngoài một lát sau đó sẽ đi tìm đội trưởng Sở. Phiền anh, nếu đội trưởng Sở có gọi điện đến thì nói với anh ấy một tiếng là được.”
Bác sĩ Triệu vui vẻ đồng ý.
Sở Tuấn đưa người đến kiểm tra lại yên tâm rời đi, có thể thấy An Noãn không phải là nghi phạm.
An Noãn cầm chiếc túi vải của mình rời khỏi bệnh viện.