Câu nói này khiến Sở Tuấn sợ đến mức quên cả buồn nôn, đồng tử giãn ra kinh ngạc nhìn An Noãn.
Bác sĩ có chút do dự: “Cô chắc chứ, vậy tôi lập phiếu nhé.”
“Lập đi ạ.” An Noãn nói: “Tôi là bạn gái anh ấy, tôi quyết định.”
“Được.”
Bác sĩ đi kê đơn.
An Noãn vội vàng gọi lại: “Xin hỏi có xe lăn cho mượn không ạ, tôi muốn đẩy anh ấy đi gọi điện thoại, có chút việc gấp.”
Bác sĩ chỉ chỗ cho cô.
An Noãn đi mượn một chiếc xe lăn.
“Biết anh có việc cần báo cáo.” An Noãn cẩn thận đỡ Sở Tuấn xuống giường, ngồi lên xe lăn, đẩy đi gọi điện thoại.
Vào văn phòng bên cạnh, Sở Tuấn xuất trình giấy tờ, nhờ mọi người trong văn phòng ra ngoài một lát.
An Noãn giúp anh bấm số, nhét ống nghe vào tay Sở Tuấn rồi cũng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Không biết Sở Tuấn ở trong đó nói gì.
Một lúc sau, Sở Tuấn cúp máy.
An Noãn đẩy cửa vào, đẩy người trở về phòng bệnh.
Bệnh viện này khá hẻo lánh, không đông người, phòng bệnh đôi cũng chỉ có một mình Sở Tuấn.
Sau khi An Noãn đẩy người về, cô lấy hai bộ quần áo bệnh nhân đến.
“Nào, anh nằm xuống, tôi thay quần áo cho anh.”
Hai người họ đều từ dưới nước lên, người ướt sũng. Suốt đường từ hồ chứa nước Nam Sơn đến bệnh viện rồi kiểm tra, gọi điện, hoàn toàn không để ý đến quần áo.
Tuy là mùa hè nhưng mặc một bộ quần áo ướt cũng rất khó chịu.
Nhưng Sở Tuấn vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, tôi tự làm được.”
“Thật không đó?”
An Noãn khó chịu vò tay áo của mình: “Anh đừng khách sáo với tôi, anh bây giờ là bệnh nhân.”
“Tôi chỉ hơi chóng mặt thôi chứ không phải bị liệt.” Sở Tuấn kiên quyết nói: “Tôi có thể tự thay được.”
“Được, được.” An Noãn suy nghĩ một lát: “Vậy thế này, tôi đóng cửa lại, anh thay quần áo. Tôi vào nhà vệ sinh thay quần áo.”
Từ lúc lên bờ đến bây giờ, người vừa nước vừa mồ hôi, khó chịu vô cùng.
Highlands Redeem Zalo
Ở cổng bệnh viện có một tiệm tạp hóa, lúc nãy Sở Tuấn gọi điện thoại An Noãn đã chạy đi mua khăn mặt các thứ.
Bây giờ mỗi người một cái, ít nhất cũng phải lau qua.
Từ nhà vệ sinh ra, Sở Tuấn cũng đã thay xong quần áo bệnh nhân.
Hai người mỗi người một bộ, nhìn nhau trông thật xứng đôi, như là đồ đôi vậy.
Dùng khăn lau tóc, An Noãn kéo ghế ngồi bên giường bệnh.
“Có muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Sở Tuấn nhìn An Noãn.
“Sao thế, nhìn tôi gì vậy?” An Noãn đặt khăn sang một bên, tự rót cho mình một ly nước.
Cô không bị thương ngoài da gì nhưng lúc này thả lỏng ra cũng cảm thấy nhiều chỗ trên người âm ỉ đau, chắc là do va đập. Lúc nãy căng thẳng tột độ, tinh thần căng như dây đàn nên không cảm thấy đau, giờ mới bắt đầu cảm nhận được.
Sở Tuấn từ từ nói: “Cô… không hỏi tôi gì à?”
“Hỏi gì?”
Sở Tuấn cảm thấy không thể tin được: “Vừa bị bắn, cô không muốn biết tại sao à?”
Người bình thường chắc sẽ có rất nhiều câu hỏi nhưng An Noãn lại không hỏi.
“Đã nổ súng rồi, chắc chắn là vụ án lớn.” An Noãn nói: “Ý thức bảo mật này tôi vẫn có, nếu có thể nói thì anh sẽ nói với tôi. Nếu không thể nói, có hỏi anh cũng không thể nói được.”
An Noãn uống hai ngụm nước nóng, cảm thấy cơ thể cuối cùng cũng ấm lại.
Thở ra một hơi, toàn thân rã rời.
Sở Tuấn lim dim mắt: “Được, nếu cô không hỏi tôi, vậy tôi hỏi cô.”
“Hỏi gì?”
An Noãn tỏ vẻ dửng dưng nhưng lòng đã thắt lại.
Cô biết Sở Tuấn muốn hỏi gì.
“Sao cô lại biết lái xe?”
“Học từ anh đấy.”
“An Noãn, cô có nghĩ tôi là một thằng ngốc không?”
An Noãn giả ngốc: “Sao lại thế được?”
“Tôi chỉ lái xe chở cô vài lần mà cô đã học được rồi à? Có thể tùy tiện tìm một chiếc xe lái vun vút như là một tài xế bao nhiêu năm kinh nghiệm?”
An Noãn ngả người ra sau, bắt chéo chân, hai tay đặt trước người.
Giống như một bà trùm sắp đàm phán với ai đó, khí thế ngút trời.
Vốn An Noãn định giả làm một đóa hoa sen trắng, nhưng suy đi nghĩ lại, hình tượng khác biệt quá lớn không dễ giả, dễ bị lộ.
An Noãn nói: “Sao anh lại không tin, tôi học mọi thứ thật sự rất nhanh. Hơn nữa trước đây tôi cũng không phải chưa từng đụng vào xe, huyện của tôi tuy nghèo nhưng cũng có xe, tôi cũng đã ngồi vài lần. Xét cho cùng, thứ này cũng chỉ là ga, phanh, vô lăng, không có gì khác.”
Sở Tuấn nhìn thấy hai chữ to đùng trên mặt An Noãn, nói phét.
Nhưng nhất thời cũng không có bằng chứng.
“Còn hồi sức tim, phổi, hô hấp nhân tạo.” Sở Tuấn nói: “Cô còn học qua sơ cứu à?”
“Sống đến già, học đến già, biết nhiều nghề không sợ gì.” An Noãn đột nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Sở Tuấn.
Sở Tuấn nằm trên giường, thế là ở thế yếu.
“Đội trưởng Sở.” An Noãn mỉm cười, cúi người xuống một chút, hai tay chống lên chiếc gối bên cạnh mặt Sở Tuấn: “Anh hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc là đang nghi ngờ tôi cái gì vậy?”
Giờ phút này Sở Tuấn nín thở.
Quần áo bệnh nhân đều hơi lớn, rộng thùng thình, dù đã cài hết cúc nhưng cổ áo vẫn hơi rộng.
An Noãn vừa cúi người xuống, lập tức lộ ra một khoảng xuân quang.
Vốn đã chóng mặt, bây giờ còn chóng mặt hơn.
Sở Tuấn không nhịn được quay mặt đi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho khỏe, tôi có chạy đâu.” An Noãn cười tà mị: “Đội trưởng Sở, anh ngủ một lát đi, tôi đi tìm bác sĩ hỏi kết quả kiểm tra.”
An Noãn nói xong, đứng thẳng người dậy.
Giống không?
Trong phim, tổng tài bá đạo đều diễn như vậy.
Đàn ông, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Sở Tuấn là kiểu người như vậy, mạnh mẽ, bá đạo. Tuy rằng vì tính chất công việc mà thường ngày trông có vẻ lịch sự, đàng hoàng, nhưng nếu xé bỏ lớp vỏ bọc ấy ra, bên trong là sự kiêu ngạo và bất kham đã được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Trong mắt anh, thiên hạ bình đẳng. Nhưng cũng chẳng có ai lọt nổi vào mắt anh.
Nếu không có gì bất ngờ, cô và Sở Tuấn còn phải dây dưa một thời gian nữa, phải nắm thế chủ động. Nếu không, những chuyện không thể giải thích được ngày càng nhiều, sau này ngày tháng sẽ càng khó qua.
Bốn giờ rưỡi chiều, Lư Thụy Trạch dẫn người đến bệnh viện.
Hai chiếc xe cảnh sát đỗ trong sân, còn chưa dừng hẳn mấy người đã xông xuống.
Tìm đến phòng bệnh, lúc mở cửa vào liền sững người.
Trong phòng bệnh là một cảnh tượng đẹp đẽ, như một bức tranh sơn dầu.
Sở Tuấn đã ngủ, nằm thẳng, nhắm mắt, yên bình tĩnh lặng.
An Noãn cũng đã ngủ, mặc bộ đồ ngủ giống hệt, ngồi bên giường bệnh một tay chống cằm.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong ánh sáng có thể thấy rõ từng sợi tóc.
Lư Thụy Trạch nói nhỏ: “Tự nhiên em thấy đội trưởng và Tiểu An hợp nhau ghê.”
Người bên cạnh gật đầu lia lịa.
Sở Tuấn ngủ sâu hơn một chút, An Noãn chỉ là đang chợp mắt, lập tức tỉnh dậy.
“Tiểu Lư.” An Noãn dụi mắt: “Các anh đến rồi à.”
Lư Thụy Trạch lập tức nói: “Chúng tôi nhận được điện thoại là đến ngay, tình hình của đội trưởng Sở thế nào rồi ạ?”
“Không sao, các anh yên tâm.” An Noãn nói: “Các kiểm tra cần làm đều đã làm rồi, tôi xem kết quả rồi, chỉ là chấn động não nhẹ thôi, nghỉ ngơi một chút. Ngày mai là có thể xuất viện.”
Lư Thụy Trạch tiến lên hai bước, nhìn Sở Tuấn đang say ngủ.
“Chà, đừng nói, sếp mình lúc ngủ, trông cũng hiền lành phết.” Lư Thụy Trạch nói ra lời mà An Noãn muốn nói mà không dám nói: “Giống người đẹp ngủ trong rừng ấy.”
May mà Sở Tuấn ngủ thật, nếu không có thể đánh chết anh ta.