Nhưng người đẹp ngủ trong rừng cũng không ngủ được bao lâu, rất nhanh đã tỉnh lại.
Sở Tuấn vẫn cảnh giác, dù bị thương nhưng cũng không ngủ quá say.
“Đội trưởng.” Lư Thụy Trạch lập tức thay đổi bộ mặt vừa nãy với người đẹp ngủ trong rừng, đổi sang một bộ mặt nghiêm túc, lao tới: “Đội trưởng, may mà anh không sao…”
Sau đó, khuôn mặt to bè của Lư Thụy Trạch bị đẩy ra.
“Nói chuyện chính.”
“Vâng vâng vâng, nói chuyện chính.”
An Noãn rất có mắt nhìn: “Các anh nói chuyện đi, em ra nhà ăn mua ít cơm về.”
Sở Tuấn lúc này không rảnh để ý đến cô, chỉ đáp một tiếng.
Lư Thụy Trạch và mọi người đến vào giờ này chắc chắn cũng chưa ăn cơm. An Noãn không biết bước tiếp theo họ có sắp xếp gì nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Trong bệnh viện có nhà ăn, bệnh nhân và người nhà đều có thể đến ăn. Ngoài ra còn có một căn bếp nhỏ, trả một ít tiền là có thể tự nấu, dành cho những bệnh nhân cần đồ ăn đặc biệt, không thể ăn cơm chung.
An Noãn ra nhà ăn xem thử, đồ ăn thì cũng bình thường, không ngon lắm, nhưng sạch sẽ, ăn được.
Cô tự mình ăn trước một phần, đoán chừng Sở Tuấn đã sắp xếp công việc gần xong, liền bảo đầu bếp ở nhà ăn làm thêm mấy phần cơm canh mang về.
Vừa đợi lấy cơm vừa nhìn xung quanh.
Sáu giờ rưỡi, trời âm u, sắc trời đã tối dần.
Trong phòng có đèn sáng nhưng bên ngoài đã tối om.
Nhà ăn và khu nhà bệnh nhân không ở cùng một chỗ, An Noãn mua cơm xong liền ra khỏi nhà ăn, đi về phía phòng bệnh.
Thời đại này, nhiều nơi đã có điện, nhưng nguồn điện không đủ, không thể sáng rực khắp nơi, bên ngoài tòa nhà bệnh viện chỉ có ánh sáng lờ mờ.
An Noãn vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía trước.
Bên ngoài lúc này không có mấy người, thỉnh thoảng có một người cũng đi vội vàng.
Xét cho cùng, bệnh viện không phải là nơi tốt lành gì, người đến đây không phải đi khám bệnh thì cũng là đi thăm bệnh nhân. Không có ai bước đi nhẹ nhàng.
Mấy bóng người từ ngoài bước vào, giẫm lên cỏ phát ra tiếng sột soạt, đi về phía phòng cấp cứu.
Trong lòng An Noãn “thịch” một tiếng, suýt nữa thì làm đổ hộp cơm trên tay.
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Tim An Noãn đập loạn xạ, ngồi xuống giả vờ buộc dây giày, liếc nhìn ra sau, đứng dậy rồi liền tăng tốc bước đi.
Cả người cô căng thẳng, kích động đến run rẩy.
Highlands Redeem Zalo
Vào tòa nhà bệnh nhân, An Noãn lúc này mới chạy lên, một hơi xông đến phòng bệnh, đẩy cửa ra.
Mọi người bên trong đều giật mình.
Những người đi cùng Lư Thụy Trạch đều đã ra ngoài, chỉ còn lại một mình anh ta ngồi trước giường bệnh.
Thấy An Noãn mặt mày căng thẳng xông vào, Lư Thụy Trạch đột nhiên đứng dậy.
“Sao thế?” Sở Tuấn vội nói: “Xảy ra chuyện gì à?”
Anh cũng theo đó mà căng thẳng.
An Noãn không phải là người không giữ được bình tĩnh, để cô căng thẳng như vậy, không phải là gặp trộm thì cũng là gặp ma.
An Noãn xông đến trước giường bệnh: “Người vừa truy sát chúng ta, có một người đã đến bệnh viện rồi.”
Sở Tuấn chống người dậy: “Em nói gì?”
“Một trong những người vừa đuổi theo chúng ta đã vào bệnh viện.” An Noãn nói: “Lúc nãy em đi mua cơm, thấy hắn đến phòng cấp cứu.”
Lư Thụy Trạch đưa tay lên sờ vào thắt lưng: “Đội trưởng, em đi xem thử.”
“Đợi đã.” Sở Tuấn gọi Lư Thụy Trạch lại, hỏi An Noãn: “Mấy người vừa truy sát chúng ta đều không lộ mặt, sao em nhận ra được.”
Lúc đó…
Tình hình quá nguy hiểm, đối phương luôn ẩn nấp kỹ sau vật cản, lại còn đeo khẩu trang, đội mũ và mặc đồ không vừa vặn. Căn bản là không thể nhận dạng được.
Đừng nói người chạy trước và được che chắn như An Noãn, ngay cả Sở Tuấn cũng không dám đảm bảo có thể nhận ra.
Bên ngoài trời còn tối.
“Em không nhìn thấy mặt họ nhưng lúc họ đuổi theo em đã chú ý đến bước chân của họ.” An Noãn nói: “Bước chân của một người trong số đó giống hệt người này.”
An Noãn và Lư Thụy Trạch đều có chút ngơ ngác.
“Bước chân?” Sở Tuấn có chút không tin: “Em nhận người bằng bước chân à?”
“Đúng vậy, đừng lề mề nữa, tin em đi.” An Noãn vội vã nói: “Lực và góc độ bước đi của mỗi người, khoảng cách mỗi bước, đều khác nhau. Nên bước chân của mỗi người đều không giống, em đã nghe qua một lần là có thể nhận ra.”
Lư Thụy Trạch không khỏi nói: “Tiểu An, cô còn có bản lĩnh này nữa à?”
“Đừng nói nữa, mau đi xem thử, nếu không hắn chạy mất bây giờ.” An Noãn nói: “Người lúc nãy mặc một bộ đồ màu be, một chiếc quần đen, đi giày da. Vào phòng cấp cứu, không biết là đi làm gì.”
Dù là đi làm gì, cũng có chút liều lĩnh.
Vừa mới giết người không thành đã dám ngang nhiên xuất hiện ở bệnh viện?
Đúng là coi trời bằng vung.
Hai người đều cảm thấy tài năng này của An Noãn có chút phi thường nhưng cô nói rất nghiêm túc, không giống như đang nói bừa.
Sở Tuấn thực sự không nghĩ ra được lý do gì khiến An Noãn lại nói bừa trong chuyện này.
“Qua xem thử.”
Sở Tuấn lật người xuống giường.
“Đợi đã đợi đã.” An Noãn lập tức nắm lấy cánh tay anh: “Sở Tuấn, anh vẫn đang dưỡng thương…”
“Không sao.” Sở Tuấn đi giày vào: “Anh biết chừng mực Em cứ ở yên trong phòng, đừng chạy lung tung.”
Theo lời bác sĩ, Sở Tuấn ít nhất phải nghỉ ngơi đến ngày mai. Nhưng mới có một buổi chiều, chỉ chợp mắt một lát, sao hồi phục nhanh thế được.
Nhưng Sở Tuấn đã bước ra ngoài rất nhanh nhẹn, không hề thấy có vẻ lảo đảo.
An Noãn đưa tay ra, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sở Tuấn không phải là người không biết nặng nhẹ, sự sắp xếp của anh chắc chắn là sự sắp xếp tốt nhất hiện tại.
Khi cô không giúp được gì thì phải lựa chọn tin tưởng anh.
An Noãn đóng cửa lại, lo lắng đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Một người không tin vào thứ gì như cô, lúc này lại nắm chặt tấm thẻ gỗ uyên ương trước ngực, khẽ cầu nguyện: Làm ơn đừng có chuyện gì…
Đối phương có tiền, dám giết người, đây không phải là bọn cướp thông thường mà là tội phạm nguy hiểm. Chỉ dựa vào Lư Thụy Trạch và Sở Tuấn vừa bị thương liệu có được không. Nhưng bây giờ gọi điện thoại chi viện có thể sẽ không kịp.
An Noãn ở trong phòng suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên nghe thấy hai tiếng súng nổ.
Cô bật dậy chạy đến cửa rồi lại từ từ lùi lại.
“Không sao đâu, chắc là bắt được người rồi.”
An Noãn trấn tĩnh lại.
An Noãn còn có thể giữ bình tĩnh nhưng hai tiếng súng nổ đã kinh động cả bệnh viện, nhất thời bên ngoài dường như đã náo loạn lên.
Lại qua khoảng mười phút, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Sở Tuấn bước vào.
An Noãn nghe tiếng ngẩng đầu lên, liền thấy trên áo Sở Tuấn có một vệt máu, ngay gần vị trí tim.
“Anh bị thương rồi à?” An Noãn giật mình, lao tới, nắm chặt cánh tay Sở Tuấn.
Sở Tuấn bị An Noãn nắm lấy, liền giải thích: “Tôi không sao, đây không phải máu của tôi.”
Trong lúc nói chuyện, An Noãn đã giật tung hai cúc áo của Sở Tuấn, da thịt dưới lớp áo quả nhiên là hoàn toàn không bị tổn thương.
“Không sao là tốt rồi.” Trái tim này của An Noãn cuối cùng cũng đã hạ xuống, cô từ từ buông tay, lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống ghế sofa như mất hết sức lực.
Sở Tuấn kéo lại chiếc áo dính máu, trêu chọc: “Lo lắng cho tôi thế à?”
“Tất nhiên rồi.” An Noãn lấy tay xoa mặt, hơi mệt mỏi cúi đầu: “Sở Tuấn, mặc kệ anh nghĩ về tôi thế nào, tôi chỉ mong anh và tất cả các cảnh sát đều bình an vô sự. Tôi biết cảm giác tiễn biệt người thân nó đau đến thế nào. Tôi hy vọng không có ai trở thành liệt sĩ, không ai bị thương hay hy sinh.”
Kiếp trước, An Noãn từng tiễn đưa đồng đội hy sinh.
Kiếp trước, đồng đội cũng tiễn đưa chính cô.
Cô không muốn phải chứng kiến những cảnh tượng như vậy nữa.