An Noãn có chút buồn bã, Sở Tuấn cảm nhận được sự buồn bã này.
Chỉ là anh có chút không hiểu, giữa anh và An Noãn cũng không thể gọi là có tình cảm sâu đậm gì đến mức ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, anh đoán chắc là hôm nay cô gái này bị dọa sợ thật rồi.
An Noãn cũng biết mình như vậy có chút thất thố nhưng cô không thể nói với Sở Tuấn: Tôi đang tưởng nhớ lại chính mình của quá khứ.
Cô đành nói: “Bố tôi… cũng là cảnh sát. Nên tôi hiểu.”
Bố của An Noãn không phải hy sinh vì nhiệm vụ mà là bệnh mất. Căn bệnh đến rất nhanh, là do một vết thương cũ hồi còn trẻ để lại. Sau khi nảy sinh nghi ngờ, Sở Tuấn từng gọi điện điều tra qua về An Noãn nhưng không phát hiện điều gì khả nghi.
Trái tim Sở Tuấn mềm hẳn lại.
An Noãn nhìn bề ngoài mạnh mẽ quyết đoán, nhưng một cô gái trẻ không chỗ dựa, một mình đến nơi đất khách quê người thực sự rất đáng thương. Cô muốn tìm một người có tiền, muốn sống cuộc sống tốt hơn dường như cũng không có gì sai. Chỉ là… không nên nhắm vào anh mà thôi.
Giờ phút này, Sở Tuấn cảm thấy có lẽ anh nên tìm một thời điểm thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với An Noãn.
Sở Tuấn thở dài, đi đến bên cô, ngồi xổm xuống.
Anh cao, dù ngồi xổm thì so với An Noãn đang ngồi cũng chỉ thấp hơn một chút.
“An Noãn.” Sở Tuấn nói: “Hôm nay là tôi liên lụy cô, xin lỗi.”
An Noãn cúi mắt nhìn anh, lắc đầu.
“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của anh.” An Noãn thở ra một hơi, đưa tay chạm vào vết thương trên trán Sở Tuấn: “Đội trưởng Sở, tôi nghiêm túc nói lại với anh một lần nữa, anh đừng bao giờ vì chuyện như vậy mà xin lỗi tôi. Đã biết nghề nghiệp của anh, tôi đã có chuẩn bị tâm lý. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị anh liên lụy, tôi ở bên cạnh anh chỉ có tin tưởng và kề vai sát cánh.”
Sở Tuấn có chút hoang mang, cũng không biết có phải là di chứng của việc đập đầu vào đâu đó không.
Anh đột nhiên cảm thấy, An Noãn không chừng thực sự là một đối tượng hôn nhân phù hợp với anh.
Là cậu hai của nhà họ Trạch, năm đó anh có quá nhiều lựa chọn, nhiều người không hiểu tại sao anh lại đi làm cảnh sát hình sự. Vừa bận vừa mệt vừa nguy hiểm, cũng không có tiền đồ gì sáng lạn. Họ luôn vòng vo khuyên anh.
Chỉ có An Noãn — tuy cô có phần ranh mãnh, có chút giấu giếm — nhưng lại mang đến cho anh một sự thẳng thắn mà anh chưa từng thấy ở ai.
Thấy Sở Tuấn ngây người, An Noãn có chút lo lắng.
Lúc trước bị đập đầu, không phải là vừa rồi vận động quá sức, lại sắp ngất đấy chứ.
An Noãn cẩn thận đỡ đầu Sở Tuấn: “Anh đừng kích động, đừng nói chuyện, cẩn thận lại chóng mặt.”
Cơ thể có tốt đến đâu cũng phải chú ý.
Sở Tuấn cuối cùng vẫn không ở lại đây, anh kiên quyết xuất viện.
“Tối nay tôi không về.” Lên xe xong, Sở Tuấn nói với An Noãn: “Tôi nhờ người đưa cô về trước, hôm nay cô cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Được.”
Bắt được một hung thủ, hôm nay chắc chắn phải thẩm vấn thâu đêm, Sở Tuấn tuy có chút cố chấp nhưng quan hệ của họ không thích hợp để cô quản nhiều hơn nữa, như vậy sẽ làm phiền công việc của anh.
Highlands Redeem Zalo
Sở Tuấn nhờ Lư Thụy Trạch đưa An Noãn về nhà trước còn mình đi thẳng đến cơ quan.
Lúc An Noãn về đến nhà đã là 12 giờ đêm.
Mọi người đều đã ngủ rồi, cũng không biết ai ở nhà ai không, An Noãn không muốn làm mọi người lo lắng nên cẩn thận, rón rén về phòng.
Ở bệnh viện chỉ kịp lau người sơ sài rồi mặc bộ đồ bệnh nhân.
Giờ về nhà xối nước nóng một cái mới cảm giác toàn thân đâu đâu cũng đau.
Còn đau bụng, đau chân, đau tay, đó là do vận động quá sức sáng nay gây ra. Đợi ngủ một giấc dậy ngày mai sẽ còn đau hơn.
Tắm rửa xong xuôi đã là hai giờ sáng, An Noãn có ý định gọi điện thoại cho Sở Tuấn hỏi tình hình sức khỏe nhưng cuối cùng đã kìm lại.
Thôi vậy, họ cũng không phải là hôn phu hôn thê thật đâu.
Quan tâm thì có thể nhưng không cần phải quan tâm quá mức, làm Sở Tuấn hiểu lầm thì không tốt.
Tuy rất mệt nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến cô đúng 6 giờ mở mắt.
Quả nhiên như cô dự đoán hôm qua, toàn thân đều đau.
“Chết mất.” An Noãn vịn eo từ từ xuống giường, duỗi tay duỗi chân, nhăn nhó.
Ông Trạch đã ở dưới lầu ăn sáng rồi, thấy An Noãn xuống liền vẫy tay.
“Tối qua có phải A Tuấn không về không?”
Ông cụ Trạch còn chưa biết chuyện Sở Tuấn bị thương hôm qua, nhưng lúc này không thấy Sở Tuấn dậy mới hỏi vậy.
“Vâng ạ, cục cảnh sát có việc đột xuất, tối qua anh ấy đưa con về xong là vội vàng quay lại rồi.” An Noãn nói: “Chắc còn bận một thời gian nữa.”
Ông cụ Trạch gật đầu, đã quen rồi.
Nhà họ Trạch tuy không thiếu tiền nhưng mọi người trong nhà đều khá bận rộn.
An Noãn đến cũng mấy ngày rồi, cả nhà chưa gặp mặt đầy đủ. Người thì đi làm, người thì đi công tác. Chắc bình thường ông Trạch ở nhà cũng khá cô đơn, thấy An Noãn mới thích như vậy.
Ông cụ Trạch tuy có hai cháu trai nhưng chưa ai kết hôn nên không có chắt. Ông cũng nghĩ, hai anh em dù ai cũng được, chỉ cần có một người kết hôn là có thể sớm sinh chắt, người già cũng được hưởng niềm vui bế cháu.
“Công việc của A Tuấn đúng là bận thật. Hơn nữa không có ngày đêm, có việc là phải đi ngay.” Ông cụ Trạch nói: “Noãn Noãn à, ông sợ có lúc sẽ làm cháu thiệt thòi.”
“Không sao đâu ạ.” An Noãn cười tủm tỉm: “Cháu có thể hiểu được, bố cháu cũng là cảnh sát, họ đều là vì nhân dân phục vụ, cháu có thể thông cảm được.”
Ông cụ Trạch vô cùng vui mừng.
“Đúng rồi, hôm nay cháu có đến cục cảnh sát không? A Tuấn không về, ông để Tiểu Trương đưa cháu đi.”
Tiểu Trương là cần vụ của ông Trạch, cũng là tài xế, người nhà đi ra ngoài có thể nhờ anh ta đưa đón.
(Cần vụ: là một quân nhân hoặc cán bộ phục vụ trực tiếp cho một sĩ quan cấp cao hoặc lãnh đạo trong quân đội, công an hoặc cơ quan nhà nước. Vai trò chính của họ là: Chăm sóc sinh hoạt thường ngày, làm tài xế, hỗ trợ công việc hành chính, hậu cần hoặc bảo vệ an ninh cá nhân cho lãnh đạo.)
“Không cần không cần ạ.” An Noãn vội vàng từ chối: “Cháu vẫn muốn đi một chuyến nhưng không cần đưa đâu ạ, cháu tự đi xe buýt được rồi, cháu biết đi xe thế nào.”
“Vậy không được.” Ông cụ Trạch nói: “Đi xe buýt phải chuyển xe, giữa đường còn phải đi bộ một đoạn xa, đi mất cả ba tiếng đồng hồ. Ôi chà, A Tuấn ở nhà thì có người đưa, không ở nhà thì không ai đưa đón, lỡ mà nó biết chuyện này nó lại trách chúng ta bạc đãi cháu.”
An Noãn cảm thấy thật sự không đến mức đó. Nhưng ông cụ Trạch rất kiên quyết.
Không còn cách nào, An Noãn vẫn phải lên xe của Tiểu Trương.
May mà Tiểu Trương cũng là người hoạt bát, suốt đường cứ nói không ngừng với An Noãn.
Gần đến cục cảnh sát, đi ngang qua một tiệm bánh.
“Anh Trương, anh có thể dừng xe bên đường một lát được không, tôi mua ít đồ.”
Mấy ngày nay trong cục chắc sẽ bận, mọi người ăn uống cũng bữa có bữa không, mua ít đồ ăn vặt để đó, để mọi người lúc bận không kịp ăn có cái lót dạ.
Trước đây trong văn phòng của họ, mì tôm, bánh quy, xúc xích, tiêu thụ rất nhanh, như một bầy chuột, ăn ngấu nghiến.
An Noãn tuy có chút xót tiền nhưng vẫn mua một túi đồ ăn lớn.
Tiểu Trương lái xe đưa An Noãn đến cổng cục cảnh sát rồi trở về.
An Noãn xách hai túi đồ ăn vặt đến đội cảnh sát hình sự, Sở Tuấn không có ở đó, quả nhiên mọi người đều đang bận, phần lớn đều đã ra ngoài. Cô đặt đồ ăn vặt xuống, suy nghĩ một lát, chuyện này mình tạm thời không giúp được gì, vẫn là đi đọc sách thôi.
Đọc thêm chút sách, học thêm chút, tìm một cơ hội, hy vọng có thể sớm trở về vị trí cũ.
An Noãn lững thững đi về phía thư viện, nghĩ đến sáng nay chưa tập thể dục, hay là… ra sân tập chạy một lúc.
Trong cục cảnh sát có một sân tập, lúc nãy cô đi ngang qua còn thấy có người đang tập ở đó.
Việc tập thể dục cần phải kiên trì, hôm qua chạy rồi, hôm nay không chạy thì ngày mai lại lười biếng.
Nghĩ vậy, An Noãn đi ra sân tập.
Sân tập ở phía sau tòa nhà, An Noãn vừa chạy vừa nghĩ ngợi, vô tình nhìn xung quanh.
Đang ngắm cảnh, đột nhiên thấy ở bên kia đường có hai bóng người quen thuộc.
An Noãn dừng bước, nheo mắt lại.
Đây không phải là… Sở Tuấn và Đổng Tử Oanh sao?