Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 11


Tê Diệu đối với trường hợp vạn người nhìn chăm chăm không cảm thấy kinh ngạc, thần sắc cô tự nhiên kéo cánh tay Tê Vọng, nện bước nhỏ mà đi, chậm rãi hướng đại sảnh đi đến.

Tê Vọng một thân âu phục màu xám nhạt, bên trên sống mũi cao thẳng đỡ gọng kính viền vàng, hiền lành lịch sự, tuấn mỹ tuyệt luân, dường như sợ em gái sợ hãi, một cái tay khác của anh ở trên mu bàn tay của cô vỗ nhẹ, như là an ủi.
 
Đứng ở góc độ của mọi người, người Tê gia vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mặc bộ váy màu trắng nhẹ nhàng.
 
Bọn họ bỗng nhiên có chút lý giải, vì cái gì người Tê gia bằng lòng đem một cô gái nhỏ ngu dại như vậy coi như bảo bối cục cưng mà đau lòng vài chục năm.
 
Thật sự là..

Quá đẹp.
 
Tiểu cô nương bị giấu kín mít của Tê gia dựa vào anh cả, trên mặt son phấn chưa bôi, đối với mặt xinh đẹp thanh thuần của cô mà nói, trang điểm sơ sơ là đủ gãi đúng chỗ ngứa rồi.

Đẹp nhất vẫn là đôi mắt xinh đẹp kia, đồng tử màu hổ phách ở dưới ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng trong suốt mà vô vị*, giống như che một tầng sương mù mềm mại ướt át, sóng ánh sáng lưu chuyển, ai nhìn vào ánh mắt đó cũng đều mềm như bông.
 
(* vô vị ở đây nghĩa là không có mùi vị)
 
Nhưng mà giờ này phút này, trên thực Tê Diệu chính là đang nỗ lực dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t người, hoạt động trong nội tâm của cô là — Đậu xanh rau má, Vương bát đản đang dùng thân thể của “chụy” đang ở đâu?
 
Những người còn lại: Tiểu cô nương thấy ai cũng đều sợ hãi, thật đáng yêu! (ω)
 

Lập tức có khách khứa tiến lên chào hỏi, chầm chậm ý cười, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên thân của Tê Diệu, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ.
 
Quả nhiên là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.

Lấy dòng dõi Tê gia cùng năng lực của Tê Vọng, qua thêm mấy năm, Tê Diệu nảy nở, chỉ sợ người đến cầu hôn có thể đập bể bậc cửa.
 
Ngày thường cha Tê mẹ Tê ở nhà chọc mèo ghẹo chó, mười phần bình dị gần gũi, đêm nay thay đổi trang phục chính thức, một vị là lão thân sĩ phong độ nhẹ nhàng, một vị là quý phu nhân quý phái ung dung, giơ tay nhấc chân hiển thị rõ phong phạm gia tộc lớn.
 
“Diệu Diệu, đây là dì Trần của con.”
 
“Đây là chú Phạm của con.”
 
“Đây là..”
 
Tê Diệu vừa tiến đến liền tìm thân thể “Mình” không biết ở nơi nào đó, đang cố gắng tránh thoát trói buộc của Tê Vọng, liền bị Tê Vọng giữ chặt.

Anh sờ sờ đỉnh đầu của cô, thần sắc ôn nhu: “Ngoan, đừng có chạy lung tung.”
 
Trong nháy mắt, Tê Diệu nhạy bén mà cảm nhận được ánh mắt ước ao ghen tị nhìn mình trừng trừng đến từ một đám danh viện.
 
Tê Diệu: “…”
 
Không phải cô đồng ý để Tê Vọng sờ đầu đâu nhé!
 
Dựa theo cái tần suất “sờ sờ xoa xoa” này của anh, đầu tóc dày đặc kia của cô qua mấy năm nữa chắc thành đầu Địa Trung Hải luôn cho coi.
 
Tê Diệu đột nhiên bắt đầu lo lắng cho chính mình.
 
Một hồi quay cuồng, Tê Diệu thình lình trở thành tiêu điểm để mọi người giao thiệp với nhau, phu nhân Bạch thị chủ của yến hội càng là ưa thích vô cùng, trong lời nói từ ái một bộ chỉ muốn thăm dò về Tê Diệu.
 
Mẹ Tê cười híp mắt hứa hẹn lần sau sẽ đến làm khách, đến lúc đó nhất định sẽ mang theo Tê Diệu.
 
Trong lòng Tê Diệu lặng lẽ đem biến cố trước đó của những người này toàn bộ đều nhớ qua một lượt.
 
Ngày xưa người Tê gia ở đối diện, Bạch gia-Phạm gia cùng Sở gia tranh đoạt tài nguyên, từng có thương nghiệp tranh chấp với Chu gia..

Từng người đều là lão hồ ly ánh mắt độc ác, một người so với một người càng thành tinh hơn, thời điểm nhìn về phía cô giống như muốn lột sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Được rồi, hiện tại cô chính là lẻ loi đi gặp, một thân một mình bên trong khu vực toàn là kẻ địch.
 

Tê Diệu bình tĩnh tỏ vẻ, tâm tính cô tốt, vấn đề không lớn gì.
 
Bước chân Tê Vọng dừng một chút, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Diệu Diệu, tay của em đang run phải không?”
 
Tê Diệu: “…”
 
Thật vất vả rời khỏi vòng xã giao, Tê Diệu đang muốn tìm cái lý do chuồn đi, đối diện lại đụng phải mấy người.
 
“Ơ kìa, anh Vọng, đây là em gái của anh?”
 
“Ngày hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, ngày bình thường che đến cực kỳ chặt chẽ còn không cho người nhìn thấy.”
 
Giữa những lời trêu chọc, hai gã khách nam trẻ tuổi đi lên trước.

Tê Diệu nhìn sang, phát hiện đều là người bình thường không thế nào liên hệ, quả nhiên cô cùng Tê Vọng xung đột, đến ngay cả vòng xã giao cũng hoàn toàn tương phản.
 
Hai người bọn họ nhìn thấy Tê Diệu, mắt sáng rực lên, không che giấu chút nào hứng thú đối với Tê Diệu.

Cô gái nhỏ cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn nép vào bên cạnh Tê Vọng, trắng trẻo mềm mại, thấy thế nào cũng đáng yêu, nếu không phải sợ Tê Vọng nổi giận, đã sớm đi lên động thủ bóp hai cái.
 
“Gọi ca ca đi.”
 
“Anh là Chu Uyên ca ca của em.”
 
“Còn anh chính là Trần ca ca đó.”
 
Tê Diệu ở trong lòng nghiến nghiến răng, dùng sức trừng bọn họ một chút, hai người đầu tiên là sững sờ, lập tức phát ra tiếng cười trêu chọc: “Anh Vọng, em gái của anh thẹn thùng kìa.”
 

– – cái rắm bảy màu chứ cái loại ngũ vị hương tê cay xoắn não nhà ngươi thẹn thùng!
 
Nội tâm Tê Diệu như Ác Long gào thét.
 
Tê Vọng biểu lộ không hề động một chút nào, nắm ở bờ vai của cô, đem cô hướng vào trong n.g.ự.c của mình.

Tê Diệu bị ép tựa ở trước n.g.ự.c của anh, đầu chống đỡ lấy lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh, toàn thân trên dưới bị bao phủ trong hơi thở độc nhất thuộc về Tê Vọng.

Ngày hôm nay anh xịt nước hoa, chất gỗ hòa trộn thêm mùi cam quýt thơm ngát, cực kỳ dễ ngửi.
 
Đỉnh đầu vang lên thanh âm rõ ràng của Tê Vọng, cùng với lời nói của anh, lồng n.g.ự.c hơi hơi chấn động, phảng phất như trên đỉnh đầu Tê Diệu đánh một khúc trầm bổng du dương.
 
“Ca ca của con bé chỉ có một người là tôi.”
 
Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai: “Được được, không tranh cái này với anh.”
 
Mấy người bọn họ bắt đầu trò chuyện trên phương diện sự tình làm ăn, Tê Diệu mượn chuyện đói bụng, nói hết lời mới rời khỏi được trói buộc của Tê Vọng, tự mình nện bước nhỏ đi bộ tới địa phương có nhiều khách nữ.

Cô bất động thanh sắc hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm hình bóng “Sở Du Du” khắp nơi.
 
Nơi nào Tê Diệu đi đến, ánh mắt của mọi người chung quanh liền sôi nổi chuyển dời đến trên người cô..

Bình Luận (0)
Comment