Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 12


Tê Diệu còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người, đột nhiên, tầm mắt của cô rơi vào nơi nào đó, bước chân dừng lại, cả người tựa như là mèo con gặp được nguy hiểm, tùy thời đều có thể xù lông.

Bên cạnh bàn ăn bày biện tràn đầy món điểm tâm ngọt tinh xảo, ước chừng cách hai ba mét, rõ ràng là kẻ đang dùng đến thân thể “Sở Du Du” của cô, đưa lưng về phía cô đang cùng với một người khác giằng co.
 
Cùng tên giả mạo kia giằng co, cư nhiên là Trình Lịch – đại quân sư quạt mo mà cô hay chơi cùng.
 
Tê Diệu giật mình: “!” Kẻ trộm kia!
 
Tê Diệu nghĩ, nếu như Sở Giảo Giảo có đầu óc, nhất định sẽ không để cho nữ nhân này mặc thành bộ dáng như vậy mà ra ngoài.

Quần áo màu trắng giá rẻ mạt– thật là muốn chết, cô từ lúc nào mặc qua quần áo màu trắng vậy? Điên rồi sao? Mặc đồ trang điểm như này quả thực là khiến cho cô mất mặt.
 
Không có môi đỏ thẫm, môi thì trắng bạch như quỷ mất máu, tóc dài gợn sóng của cô cũng mất, giày cao gót của cô, đồ trang sức yêu quý của cô, thậm chí..
 
Ngày bình thường cô đều sẽ mang theo nhẫn đuôi voi, cũng không có.
 
Quanh mình truyền đến tiếng xì xào bàn tán.

 
“Nghe nói Sở Du Du kia ở trước mặt mọi người nói phẩm vị yêu diễm mị hoặc của mình trước kia quá tục quá tệ, tự mình ghét bỏ chính mình luôn.”
 
“Còn nói gì mà trước đó là nàng ta ngu xuẩn không có đầu óc, hiện tại sẽ không còn như vậy nữa.”
 
“Nàng ta nói nàng xảy ra tai nạn xe cộ nên đã quên một ít chuyện.”
 
“Ai biết được, có lẽ chính là nghĩ quăng nồi đi, đem sự tình khiến cho xấu hổ như thế này, dù sao cũng phải mượn cớ.”
 
“…”
 
Tê Diệu nghe được lời đàm tiếu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, thần sắc đóng băng, tức giận đến toàn thân đều đang phát run.
 
Được, rất được.
 
Dùng đến tiền của cô, hưởng thụ lấy đãi ngộ cùng quyền lực của cô, còn ghét bỏ cô, chửi bới cô, cô chưa từng thấy qua con cái nhà nào mặt dày vô sỉ như thế.

Tê Diệu cô không ở chỗ này đem cái tên linh hồn giả mạo đánh bay ra, liền m.ổ b.ụ.n.g tự sát ngay tại chỗ!
 
Dường như ánh mắt Tê Diệu quá nóng bỏng mãnh liệt, ban đầu hai người còn đang thần sắc nghiêm túc đối mặt lẫn nhau như ý thức được cái gì, chậm rãi quay đầu lại.
 
Cách hai người bọn họ chỉ có khoảng cách mấy bước đường, đôi chân nhỏ nhỏ mềm mềm đang mang một đôi giày da hươu đứng trên mặt đất lát đá cẩm thạch, bắp chân thẳng tắp tinh tế, eo bị vải vóc gắt gao bó chặt chẽ, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại khuôn mặt tinh xảo đến quá mức, nhất là đôi mắt màu hổ phách kia, trong suốt vô vị, thấu triệt, còn che một tầng hơi nước m.ô.n.g lung, đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
 
Sở Du Du bị người xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, thân thể theo bản năng căng chặt muốn chết, không khỏi khẩn trương co quắp, không tự chủ được thu lại mũi chân.
 
Trong đầu của nàng ta bắt đầu tìm kiếm ký ức liên quan tới đứa trẻ này, mà cái gì cũng tìm không thấy.

Đều do trong sách nội dung chủ yếu vây quanh tình yêu và hôn nhân ngọt sủng sau khi cưới, dẫn đến nàng rối loạn đối với quan hệ của các nhân vật nơi này, mới vừa rồi nếu không phải Trình Lịch nhắc tới, Sở Du Du làm sao có thể biết cậu ta là quan hệ bạn bè cùng nguyên thân chứ.
 
Loại “Bạn bè” cùng nhau uống rượu cùng đi chơi xe thể thao quậy điên cuồng này, ở trong lòng Sở Du Du đã đánh lên nhãn hiệu “hồ bằng cẩu hữu” không thể liên lạc lại.

 
Mọi người bên trái nhìn một chút bên phải nhìn một chút, không khỏi yên lặng đem hai người so sánh.
 
Tương tự là váy liền áo màu trắng, tương tự là tóc đen dài thẳng, tương tự là trên mặt không có trang điểm rực rỡ nồng đậm, ở trên mặt Tê Diệu vừa đúng bộ dáng thanh thuần gãi đúng chỗ ngứa, sạch sẽ xinh đẹp khác hẳn với trước giờ từng thấy, nhưng đến Sở Du Du liền không giống, ngược lại nổi bật lên nàng ta nhạt nhẽo vô vị, không có tinh thần hay khí chất.
 
Hai người căn bản không có gì có thể so tính.
 
Trình Lịch mới vừa rồi còn tức gần chết, trong nháy mắt lực chú ý giống sắt gặp nam châm dường như gắt gao bị hút ở trên người đối phương.
 
Không đợi cậu tiến lên bắt chuyện, đối phương bỗng nhiên nện bước đi nhỏ hướng Sở Du Du chạy tới, váy liền áo màu trắng nương theo lấy thân thể phập phồng, tựa như một đóa thủy liên hoa dáng dấp yểu điệu lay động trong gió.
 
Mọi người một mặt mờ mịt, Sở Du Du cũng có chút choáng váng nhìn qua cô, đúng lúc này, Tê Diệu tức giận giơ lên nắm đ.ấ.m trắng nhỏ nhắn mềm mại, khí thế hùng hổ, vận sức chờ phát động —
 
[ Trả thân thể cho Lão tử! Nếu không ta đòi mạng ngươi!]
 
* * * Sau đó đột nhiên ngã sấp xuống đất bằng.
 
Cô thật sự là quá nhẹ, té xuống đất không có tiếng vang, ngược lại một màn này trong mắt khách khứa đều khiến họ trong lòng lộp bộp một tiếng, giống như một khối đá đập trúng ngực, đau lòng đến không chịu được.
 
Thủy liên hoa màu trắng nằm ở mặt đất lạnh băng, run nhè nhẹ.

Một tay cô chống đất, miễn cưỡng duy trì được tôn nghiêm.


Khuôn mặt nhỏ tái nhợt xấu hổ đến đỏ bừng, hốc mắt rưng rưng lấy nước mắt, tiểu cô nương yếu ớt đáng thương bất lực còn cứng rắn kìm nén.
 
Mọi người yên lặng vài giây: “…”
 
Cmn, cũng quá đáng yêu rồi!
 
Tê Diệu: “…”
 
C-M-N, cũng quá mất mặt rồi!
 
Cô dĩ nhiên có thể ngã sấp xuống trên đất bằng, điều kiện tiên quyết là ở chỗ không có bất kỳ cái chướng ngại vật gì, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn như cái thân rỗng tuếch cứ như vậy ngã ở trên mặt đất?
 
Giờ phút này Tê Diệu chỉ có một cái ý niệm trong đầu, cô lập tức muốn nhảy từ ban công xuống, kết thúc sinh mệnh vô dụng mà tuyệt vọng của mình.
 
* * * Cô không còn mặt mũi để mà sống nữa….

Bình Luận (0)
Comment