Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 55


Cô vốn là muốn gửi tin nhắn cho Trình Lịch, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Trình Lịch.
 
Chẳng qua ‘tút’ một tiếng, đầu kia Trình Lịch liền tiếp thông điện thoại.

Tê Diệu có thể nghe được tiếng cười huyên náo ở bên chỗ cậu, cùng tiếng vang khởi động động cơ quen thuộc.

Tê Diệu lập tức xoay người ngồi dậy, hỏi: “Cậu lại muốn đi chơi xe à?”
 
“Lúc đầu không muốn tới, nhưng mà Tang ca mới cải tiến một cái xe mới, tớ liền cố mà đi qua xem thử một chút.”
 
Tê Diệu: “..

Cái cố này của cậu đích thật là rất cố mà làm.”
 
Trình Lịch cười ha ha vài tiếng, ý đồ che giấu xấu hổ.
 
“Cậu đừng nói, xe nhìn cũng không tồi.”
 
Tê Diệu bỗng nhiên nghĩ đến, bên này vẫn là mưa rơi tí tách tí tách, bên kia của Trình Lịch làm sao mà cái âm thanh gì cũng đều không có: “Cậu không có ở Thành phố Đồng?”
 
“Đây không phải là người bay càng nhanh một chút hay sao?”
 
“Tớ còn không biết cậu chắc.” Tê Diệu giận dữ mắng mỏ Trình Lịch dối trá, “Còn nói cái gì, không có tớ liền xe đều không nghĩ đụng tới, Trình Lịch cậu chính là cái móng heo siêu siêu lớn!”

 
“Đừng nha đừng nha, tớ sai rồi còn không được à..”
 
Ngoài cửa, Tê Vọng đi đến cửa phòng ngủ của Tê Diệu, trong lòng đang nghĩ nên làm thế nào giải thích một chút chính mình mới vừa rồi cũng không phải là có ý tứ như cô đang hiểu lầm.

Anh còn chưa chuẩn bị xong để đi gõ cửa, liền nghe được cô đang gọi điện thoại, ngôn ngữ đứt quãng truyền vào đến trong tai.

Cười nói vui vẻ, đâu còn có cẩn thận cùng khách khí như lúc hai người nói chuyện với nhau.
 
Hầu như từ trong trí nhớ luôn luôn là như thế, Sở Du Du đối với bất kỳ người nào cũng giống như con nhím đụng một cái liền có thể khiến người ta người đầy máu, chỉ có thời điểm đối mặt với Trình Lịch, mới có thể dỡ xuống khôi giáp toàn thân, lộ ra chân chính, một mặt mềm mại khác.
 
“…”
 
Cước bộ của anh dừng một chút, quay người rời đi.
 
Tê Diệu cùng Trình Lịch nói cho tới nửa đêm, cuối cùng ngừng nói lại, nghe thanh âm Trình Lịch lái xe.
 
Trình Lịch cứ như vậy bồi cô cả đêm, giống như Tê Diệu cũng tham dự vào trong đó.

Cô nghe tiếng gió, nghe tiếng vang chói tai của lốp xe phát ra khi ma sát trên mặt đất, nghe nhạc Rock n’ Roll trên xe Trình Lịch, Trình Lịch còn miêu tả hình ảnh cho cô.
 
Nhắm mắt lại, giống như bản thân chính mình đang ở hiện trường, cùng hình ảnh trong trí nhớ dần dần chồng vào nhau.
 
Tê Diệu ngủ lúc nào cô cũng không biết.
 
Một bên Microphone khác.
 
Trình Lịch ngồi ở trên ghế lái hút thuốc, nói đến cao hứng lại không có nghe Tê Diệu lên tiếng, lúc này mới kêu tên cô: “Diệu Diệu? Diệu Diệu?”
 
Đầu Microphone bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tê Diệu, nhẹ nhàng kéo dài.
 
Trình Lịch tắt nhạc Rock n’ Roll, đem đầu mẩu t.h.u.ố.c lá dập tắt, đóng lại cửa sổ xe, ngăn chặn tiếng nói chuyện huyên náo bên ngoài cửa sổ.

Cậu dựa nghiêng trên chỗ tựa lưng, đưa điện thoại di động kề sát bên cạnh tai của mình, lẳng lặng nghe hô hấp khi ngủ của Tê Diệu.
 
Đôi mắt Trình Lịch buông xuống, khóe môi ngậm lấy ý cười.
 
Cậu dùng ôn nhu còn lại gần như không nhiều lắm của chính mình, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.”
 
*
 

Tỉnh lại sau giấc ngủ, bên ngoài trời đã sáng.

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống mặt đất ướt sũng, đi không cẩn thận liền sẽ dẫm đến cát đất đầy chân.
 
Sáng sớm năm sáu giờ, sau khi mưa đã tạnh, Tê Vọng liền lái xe rời khỏi biệt thự ven biển, bảo là muốn vội đi làm việc.

Tê Diệu nghe cha Tê mẹ Tê lải nhải, nói có con trai quá mức tận lực với công việc khiến cho bọn họ cảm thấy ưu sầu biết bao nhiêu.
 
Tê Diệu nghĩ, có lẽ Tê Vọng cũng không phải là vì làm việc, mà là muốn tránh né cô.
 
Cha Tê nắm tay khoác lên trên vai Tê Diệu, cười ha hả nói: “Diệu Diệu tỉnh rồi à? Đầu có đau hay không? Trở về bảo dì giúp việc nấu canh cho con uống.”
 
“Không có việc gì ạ.” Chẳng qua là một hai ngụm rượu, sẽ không khiến cô xảy ra chuyện gì được.
 
Tê Diệu lắc đầu, biểu lộ ngoan ngoãn: “Chúng ta nhanh về nhà đi.”
 
Trở lại Tê gia, Tê Diệu lại là ngủ tới khi trời tối đen.

Trước mắt xem như giải quyết một cái vấn đề khó khăn lớn gần đây, cứ cho là kết quả cũng không giống như trong tưởng tượng của cô, chẳng qua chưa bị đuổi ra khỏi Tê gia, cũng coi như là một chuyện tốt.
 
Vì chuyện thẳng thắn này, mấy ngày nay Tê Diệu đều ngủ không ngon, cô mê man ngủ đến buổi tối mới tỉnh lại.
 
Nếu không phải mẹ Tê gõ cửa đem cô đánh thức, rất có thể cô sẽ ngủ đến khi bị kêu dậy đi học vào sáng sớm ngày hôm sau.
 
Đần đi qua đi lại vòng quanh Tê Diệu, lại đến thời gian ăn bữa tối, một nhà ba người ngồi ở trước bàn, dựa theo căn dặn của mẹ Tê, dì giúp việc cố ý nấu một bát canh nóng cho cô, để cho tinh thần của Tê Diệu tốt một chút.
 
Gần đây số lần uống thuốc đã ít đi, lại thêm Tê Diệu thường xuyên rèn luyện, thể chất so thường ngày tốt hơn nhiều, sẽ không giống lúc xảy ra tai nạn xe cộ trước đó, một năm thì đã có thời gian nửa năm đều trải qua ở trên giường bệnh.
 
Cha Tê mẹ Tê nhìn cô nghe lời mà ăn xong một bát cơm, biểu lộ vui mừng.

 
Con gái nhà bọn họ vượt qua kiếp nạn lần này, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
 
“Diệu Diệu.”
 
“Dạ?” Tê Diệu nuốt xuống hạt sen trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Tê.

Mẹ Tê chắp tay trước ngực, cười tủm tỉm đối mặt với cô.
 
“Đêm mai lại có tiệc tối nha, mẹ mang con tới nhận biết bạn mới có được hay không?”
 
Vừa nghe nói trong trường học Tê Diệu không có bạn bè, mẹ Tê thật sự sốt ruột.

Bà nghĩ thầm có lẽ là hoàn cảnh ở trường học khác biệt, mang Tê Diệu theo nhận biết nhiều thêm mấy đứa con gái của bạn tốt, có lẽ có thể để cho việc xã giao của Tê Diệu mở rộng hơn một chút.
 
Tê Diệu gật gật đầu.
 
Cô rảnh rỗi ở trong nhà cũng không có việc làm, không bằng đi ra ngoài nhiều một chút.

Dựa theo thói quen đã từng làm xem ra, chắc hẳn Sở gia cũng sẽ tham dự.
 
Chẳng qua, không biết là có một đứa con gái, hay là hai đứa đây..

Bình Luận (0)
Comment