Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 56


Thứ hai, buổi tối yến hội, mẹ Tê sẽ mang theo Tê Diệu tham dự.

Lần này không có mặt Tê Vọng, như thế cũng tốt, sau khi trải qua đêm mưa ngày đó, Tê Diệu không cho rằng bọn họ còn có thể bình an vô sự xem như không có chuyện gì mà ôm lấy cánh tay nhau, lấy thân phận anh em bước vào hội trường.
 
May mắn Tê Vọng thường xuyên không ở nhà, nếu không Tê Diệu xấu hổ đến chết.
 
Nếu Tê Vọng nói sẽ trợ giúp cô, Tê Diệu nghĩ, dựa theo tính cách của Tê Vọng nhất định cũng sẽ chặt chẽ mà quan sát nhất cử nhất động của đối phương, miễn cho “Sở Du Du” làm bậy.

Có được một người đồng minh so với Trình Lịch càng thêm đáng tin cậy như vậy, làm Tê Diệu trong lòng yên ổn không ít.
 
Cô thoáng nhẹ nhàng thở ra.
 
Kéo khuỷu tay của mẹ Tê, Tê Diệu mặc một váy đen dài đến gối, tóc dài xõa vai, càng thêm nổi bật lên màu da trắng muốt của cô, da thịt mềm nhẵn hoàn mỹ như ngọc.

Mẹ Tê dẫn cô đi đến chỗ nào, Tê Diệu liền sẽ trở thành tiêu điểm chỗ đó.
 
Trên đường đi, Tê Diệu luôn duy trì mỉm cười thuận theo ngọt ngào, cùng nhóm bạn của mẹ Tê chào hỏi, trong đó đương nhiên cũng có “Mẹ nuôi” từng nhận qua trước đó.
 
Mặt Tê Diệu bị xoa tới xoa lui, xoa đến hốc mắt cô phiếm hồng, giận mà không dám nói gì, trêu đến nhóm các bà vợ quyền quý thoải mái cười to, đem cô xem như bảo bối cưng muốn chết.
 
Yến hội đã qua đi hơn nửa giờ, Tê Diệu vẫn bị bắt giao tiếp cùng một nhóm phu nhân như cũ, đồng thời đem cô giới thiệu cho một đám mấy đứa nhỏ nhận biết.

Tê Diệu ở trong lòng cất tiếng thở dài, đã có chút thất thần mà đánh giá chung quanh.
 
Kỳ quái, cô giống như không thấy được hai người con gái của Sở gia.


Dựa theo chuyện từng làm lúc trước, bọn họ khẳng định là sẽ tới chỗ như thế này, chẳng lẽ hôm nay xảy ra vấn đề gì hay sao?
 
“Ôi, đây chính là Diệu Diệu à, thoạt nhìn sao mà ngoan như vậy chứ?” Trước mặt lướt qua một làn gió thơm, Tê Diệu còn chưa kịp phản ứng liền bị một phu nhân ôm vào trong ngực, mặt của cô bị ép dán bên trên bộ n.g.ự.c mềm mại của đối phương, còn bị dùng sức ép cọ qua cọ lại hai lần.
 
Tê Diệu mặt đen thui.
 
Mặc dù hiện tại cô n.g.ự.c phẳng, nhưng cô cũng là một người có tôn nghiêm à nghen! Sao có thể tùy ý để các bà cô vũ nhục bằng tư thế ‘chịu nhục vì yếu thế’ như thế được!
 
“A a Diệu Diệu cũng ngoan quá đi, chị nhìn con bé, thẹn thùng đến mặt đỏ rần kìa! Thật đáng yêu quá!”
 
Tê Diệu: “…”
 
Nói bậy, rõ ràng là cô bị chọc tức.
 
“Đúng rồi, oắt con nhà tôi cũng cùng tuổi với Diệu Diệu..

Ai thật sao? Con bé cũng ở lớp mười à? Bọn nó giống như ở cùng một lớp đó!” Bà cô đem Tê Diệu ôm ấp che quá chặt chẽ rốt cục cũng buông ra, cô như được đại xá mà dùng sức hô hấp mấy ngụm không khí trong lành không mang theo mùi nước hoa, để cho đầu óc có chút ngây ngốc của mình thanh tỉnh một chút.
 
Lúc này, chỉ nghe được đối phương nói tiếp: “Oắt con nhà tôi..

A đó đó, thằng nhóc nhà tôi ở phía xa bên kia, để tôi kêu thằng bé tới chào hỏi.”
 
Tê Diệu còn chưa kịp phản ứng, đối phương đang nói tới bạn học nam cùng một trường học là ai.
 

Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng chào hỏi lạnh lùng khách khí: “Dì khoẻ.”
 
“Đây chính là Tê Diệu, tuổi tác nhỏ hơn con nửa tuổi, con hẳn là gọi con bé là em rồi.”
 
Tê Diệu: “?” Đạo thanh âm này vì sao nghe quen thuộc như thế nhỉ?
 
Cô theo tiếng kêu nhìn lại, liền nhìn thấy ở chỗ gần trong gang tấc có một nam sinh dáng người cao gầy đứng đó.

Cậu không có kiệt ngạo bất tuân* như ngày thường, cởi bỏ trang phục áo T-shirt cùng áo khoác bóng chày lỏng lỏng lẻo lẻo, mặc vào âu phục ôm sát dáng người, từng sợi tóc bị keo xịt tóc vuốt gọn từ gốc tới ngọn, chải về phía sau tai, lộ ra cái trán trơn bóng, nhiều ra vài phần khí chất ưu nhã anh tuấn mà đứng đắn.
 
[Kiệt ngạo bất tuân:”桀骜不驯” hay “Kiệt ngao bất tuần”.Kiệt: Hung hăng; ngao: Ngựa chưa được thuần hóa, sánh với ngạo mạn kiêu căng.

Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.Trong đó:[桀] (HV: Kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là ‘kiệt’ trong ‘kiệt xuất’.[骜] (HV: Ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là ‘ngạo’ trong ‘cao ngạo’.Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt),  có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kìm hãm được.

]
 
Cậu nhìn chằm chằm Tê Diệu, bởi vì khiếp sợ, một đôi tròng mắt đen kịt đọng lại, trong lúc nhất thời thế mà quên chào hỏi với Tê Diệu.
 
Người kia, lại là Trầm Hủ.
 
Mẹ của Trầm Hủ nhìn thấy bộ dáng này của cậu, trong nháy mắt cười đến run rẩy cả người: “Ai nha ngại quá, thẳng bé nhà chúng tôi chưa thấy qua cô nương xinh đẹp như vậy, thế nên nhìn ngây người.”
 
Tê Diệu: “…”
 

Trầm Hủ: “…”
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người có muôn vàn vấn đề muốn hỏi, một người làm bộ dường như cái gì cũng chưa phát sinh điềm nhiên như không có việc gì.
 
Sau một lúc lâu Trầm Hủ đều không thể tiêu hóa cái sự thật làm cậu khiếp sợ này.

Nếu như cậu nhớ không lầm, “Cô nương xinh đẹp” hồn nhiên đẹp đẽ ở trước mặt, rõ ràng ở mấy ngày trước vì sự tình làm bài tập lừa bịp cậu một trận.
 
Cậu còn nhớ rõ, lúc cậu ăn Hamburger Tê Diệu còn tỏ vẻ đáng thương mình cũng muốn ăn nhưng mà trong nhà không cho phép.

Trầm Hủ còn tưởng rằng là trong nhà cắt xén cơm của cô, không cho cô ăn, liên tiếp mấy ngày đều là mang cơm cho Tê Diệu lại giả bộ như lơ đãng kín đáo đưa một đống đồ ăn vặt cho cô.
 
Mỗi ngày nhìn cô giống như hamster gặm đồ ăn vặt, trong lòng Trầm Hủ không khỏi có chút cảm giác thành tựu, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra một bộ dáng vẻ rất tàn ác như cũ, trong miệng ghét bỏ tướng ăn của Tê Diệu.
 
Mà bây giờ? Cậu đây.

Mẹ cậu.

Lại là chuyện gì xảy ra vậy?
 
Tê Diệu ban đầu là giật mình, phản ứng đầu tiên đó là tiếc hận đồ ăn của cô không còn nữa.
 
So sánh với Trầm Hủ không bình tĩnh, Tê Diệu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Cô hướng phía đối phương mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, cười đến cực kỳ đáng yêu, ngay cả âm thanh cũng mềm yếu êm tai, người nghe được lòng đều muốn tan ra: “Lại gặp mặt nha.”
 
Trầm Hủ đen mặt, nói mà không có biểu cảm gì: “Tôi cũng không nghĩ tới.” Trong một nháy mắt, cậu thật muốn vạch trần bộ mặt chân chính của con nhóc lừa đảo này.
 
Khắp khuôn mặt của mẹ Tê tràn đầy kinh ngạc: “Diệu Diệu, các con quen biết nhau?”

 
Tê Diệu cười đến xán lạn: “Đúng ạ, bạn học Trầm Hủ mỗi ngày lên lớp đều nghiêm túc nghe giảng bài, tan học còn chăm chỉ học tập, thành tích bài thi cũng vô cùng cao đó.”
 
Trầm Hủ: “…”
 
Cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân, khiến cho cậu ý thức được, Tê Diệu là đang lấy nhược điểm cậu gian lận bài thi mà tới áp chế cậu.

Hai người bọn họ thực tế là quan hệ cùng c.h.ế.t cùng sống, một khi một phương bị vạch trần, một phương khác cũng đừng nghĩ tốt hơn.
 
Cậu dùng sức trừng Tê Diệu một chút, hừ lạnh một tiếng liền quay người rời đi.

Chỉ còn lại Tê Diệu vô tội chớp chớp mắt, giống một con thỏ nhỏ chọc người yêu thương.
 
Mẹ của Trầm Hủ vội vàng hòa giải: “Chị nhìn xem, quả nhiên là nhóc con, tính tình nói đến là đến, trong nhà tôi căn bản không quản được, aiiiiz.

Hay là chờ đến học kỳ sau sẽ đưa nó ra nước ngoài học cho rồi, miễn cho ở trong nước muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đi ra bên ngoài ăn chút đau khổ tương đối tốt.
 
Vẫn là Diệu Diệu nhà các người ngoan ngoãn, lúc trước tôi liền muốn sinh một cô khuê nữ, ai có thể nghĩ tới liên tiếp sinh ba đứa đều là con trai..”
 
Thảo luận đến chuyện sinh con dưỡng cái, mấy người phu nhân rất hiểu lòng nhau, bắt đầu thảo luận tới thời gian mang thai bảo dưỡng cùng biện pháp khôi phục sau khi sinh, Tê Diệu nghe được kém chút nữa há to miệng ngáp một cái.

Cô nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, tiếp tục ra đòn sát thủ muốn đi WC, một thân vụng trộm chạy đi.
 
Trình Lịch người còn ở nơi khác còn chưa trở về, Tê Diệu không có quân sư quạt mo cùng nhau nói chuyện phiếm, đành phải tìm vị trí chị em Sở gia, để biết rõ ràng tiến triển gần đây như thế nào.
 
Tê Diệu lượn quanh hai vòng, còn chưa tìm được chị em Sở gia, ngược lại vòng quanh vòng quanh không tìm ra đường đi.
 
Cô có chút mờ mịt nhìn qua lại xung quanh, không có tìm được chỗ của mẹ Tê, đành dứt khoát từ bỏ mà đi qua đi lại ở hành lang..

Bình Luận (0)
Comment