Chương 102: Dạo bước (2)
Chương 102: Dạo bước (2)Chương 102: Dạo bước (2)
Thu Vô Tế nói: "Nói đến các ngươi cũng rất kỳ quái, ngươi viết trong sách, Trương Kỳ Nhân như vậy có thể xem là bình thường, nói không chừng có khi y còn có thể làm nhân vật chính. Các ngươi nhìn thì có vẻ sinh hoạt rất an nhàn, nhưng lại có nhân tố ngang ngược phản loạn, đều thể hiện trong sách."
Sở Qua giật mình, bật cười nói: "Có lẽ vậy. Bây giờ tội lỗi trên mạng càng ngày càng nặng, tiểu thuyết chính là phản chiếu hiện thực."
Thu Vô Tế thừa cơ kéo bâu không khí trở về chuyện đứng đắn: "Trước đó ta hỏi ngươi muốn cái gì, cũng không phải để ngươi nói lời háo sắc, trên thực tế muốn nói là... cái thế giới ngươi muốn sáng tạo là gì?" Bước chân của Sở Qua có chút khựng lại.
Thu Vô Tế nói: "Chỉ vì muốn thỏa mãn ý dâm của ngươi, hay là vẫn có gì đó, chưa thổ lộ hết?"
Sở Qua xuất thân suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Nếu như quả thực muốn nói văn học có thể dẫn đường cho đạo lý, điều đó là không thể. Nhưng nếu nói chỉ là vì ý dâm... thì cũng không đến nỗi đó. Ý nguyện ban đầu của một tay viết lách, ít nhất là muốn viết rõ thế giới trong lòng ra ngoài, Kỳ Nhân cũng nói bày câu chuyện trong lòng ra trước mắt mọi người là một việc rất tuyệt vời... chính vì những xúc động này đã thúc đẩy nhóm chúng ta mở ra tập truyện, làm cho đến bây giờ, ta nghĩ rất nhiều tay viết lách cũng có tâm trạng như vậy."
Thu Vô Tế vuốt cằm nói: "Bây giờ thì sao?" "Bây giờ a... áp lực cuộc sống đã sớm ép người ta đến cong queo, những gì muốn thể hiện toàn là thứ người khác thích xem." Sở Qua nói: "Ngươi đang muốn khuyên ta tìm lại tấm lòng lúc ban đầu, sơ tâm hay sao?"
Thu Vô Tế nói: "Viết những chuyện người khác thích xem thì có gì là không đúng? Người không kiếm tiền làm sao nuôi... sống bản thân?"
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế "hừ' một tiếng: "Kẻ thứ nhất bảo ngươi đổi kịch bản chính là ta, vậy thì có cái gì ghê gớm."
Sở Qua: "...
"Ta chỉ là nói với ngươi, tấm lòng ban đầu thật sự của ngươi, chính là sáng tạo cái thế giới trong sách của mình, cái thế giới của ngươi càng đây đặn, càng tỉnh tế, thì sẽ càng trở nên chân thật hơn, mới có thể là một Sáng Thế Thần đúng nghĩa hơn. Về sau thế giới này có thể sẽ có ngàn vạn câu chuyện, ngươi chẳng qua chỉ chọn lấy những gì mà Sở Thiên Ca đã trải qua, làm trọng điểm câu chuyện mà thôi, chỉ thế mà thôi."
Trong lòng Sở Qua khẽ động, hình như có cái gì hiện lên ở trong lòng, lại không nắm bắt được.
Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Trước kia ngươi nói với ta, phải có nhân vật trước rồi mới có thế giới, nếu không có ta cùng Sở Thiên Ca, thế giới liền sụp đổ, ta không cho là như vậy, hoặc là nói, có thể cho đến bây giờ là như thế. Ngươi trước hết nên nghĩ tốt câu chuyện rồi lại tạo dựng thế giới. Nhưng ta cảm thấy việc ngươi phải làm chính là dù cho ta cùng Sở Thiên Ca đều đã chết, thế giới kia vẫn là thế giới kia, đến lúc đó, ngươi chính là thân, mà ta muốn tồn tại độc lập thì có khó gì?"
Sở Qua đột nhiên cảm giác cách viết quần tượng dường như là đang đi trên con đường này. Lúc trước khi sách chỉ có một nhân vật chính, tất cả đều vận hành xoay quanh nhân vật chính, nếu nhân vật chính chết đi, sách còn viết cái con khỉ á, thế giới đương nhiên sụp đổ, nhưng sau khi dựng nên quần tượng, mỗi người đều có thể xem như là một nhân vật chính, mỗi một người đều có thể diễn xuất rất hay, đều có câu chuyện đặc sắc riêng, giống như "Băng Hỏa chỉ ca"?
Nhưng tính khiêu chiến của cái dạng này quá cao, bây giờ cái gọi là quân tượng này vẫn chưa thể đạt đến mức đó. Vẫn phải là có một vai chính rõ ràng, không cần biết có đủ trình độ hay không, chỉ nói riêng về tính chất của văn học mạng thì đã không thể viết như vậy được... Nhưng nếu muốn kiến lập một cái thế giới có thể tự do vận hành mà không cần nhân vật chính, cũng không nhất định là phải dùng cách như vậy... ví như câu chuyện đời này của nhân vật chính kết thúc, cũng vẫn có thể...
VV... VV... Sở Qua vừa vặn phản ứng lại, ngữ khí có chút không đổi: "Ta nói hôm nay ngươi bị gì thế, liên tiếp nói hai lần chết, mặc kệ ngươi có ý gì, về sau không cho phép suy nghĩ như vậy nữa!"
Thu Vô Tế ngược lại bị cái ngữ khí như mệnh lệnh này nói đến sững sờ, vừa tức giận vừa buồn cười mà nói: "Ngươi ra lệnh cho ta sao?”
Sở Qua cả giận nói: "Ngươi biết rõ ta có ý gì mài"
Khóe miệng Thu Vô Tế khẽ nhếch lên, khoanh tay nói: "Nhưng ngươi không biết ta có ý gì." Tâm niệm của Sở Qua thay đổi thật nhanh, đột nhiên cười: "Ta biết... ngươi lại đang không ngừng cân nhắc thế giới kia nếu không có ngươi sẽ như thế nào, trên bản chất là đang nghĩ đến nguyên thân sau khi bước ra muốn vĩnh viễn lưu lại nơi này..."
Thái độ khoan thai của Thu Vô Tế lập tức biến mất, gấp gáp nói: "Ai nói ta có ý nghĩ này!"
Sở Qua quay người chạy mất: "Chính là có ý như vậy!"
Thu Vô Tế một đường điên cuồng đuổi theo: "Ai nói ta muốn lưu lại cái chỗ thối tha này? Ngươi đứng lại cho ta!"
"Ngươi còn có thể quản ta nghĩ như thế nào sao?"
"Không cho phép nghĩ như vậy!"
"Ngươi ra mệnh lệnh cho ta sao?" "Ta đánh chết ngươi!"
Hai cái bóng một đuổi một chạy, âm thanh ồn ào trong màn đêm dần dần đi xa, mơ hồ truyền đến âm thanh rên rỉ của người nào đó bị bắt được, bị đánh đau, cùng tiếng sư phụ dạy bảo: "Cái thân pháp như gà què này của ngươi, cũng muốn chạy thoát khỏi bản tọa hả!"