Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Dạo Bước (1)

Chương 101: Dạo bước (1) Chương 101: Dạo bước (1)Chương 101: Dạo bước (1)

Sở Qua thiếu chút nữa thì buộc miệng nói cái ta muốn chính là ngươi đấy...

Lời đã đến cửa miệng cũng phải cố mà nuốt xuống.

Da mặt Thu Vô Tế kỳ thực rất mỏng, nếu thật sự nói ra câu này, chắc chắn sẽ không phải là chịu mấy trái sầu riêng nữa, mà có lẽ sẽ bị đánh chết.

Quan hệ của bọn họ rất kỳ quái, ngoài mặt hai người cư xử với nhau, nhìn không khác gì một cặp đôi đang chung sống, nhưng thực tế vốn dĩ không phải vậy, rõ ràng ở giữa còn bị ngăn cách bởi một bức tường rất dày, bước mãi không qua, ngay cả những lời "đùa bốn trêu chọc" cũng không dám tùy tiện nói.

Ngoại trừ lúc thị uy với Cố Nhược Ngôn, hắn cả gan dám ôm eo của nàng ra, lúc bình thường ngay cả tay nàng cũng không dám đụng, làm gì có cặp đôi nào như vậy.

Sở Qua cũng bất giác nghĩ, nàng dễ dàng rơi vào trạng thái "ở chung" như vậy, ngoại trừ tự cho rằng "tấm lòng rộng mở" ra, có phải thật sự không bị câu nói kia ảnh hưởng hay không?

Thế nhưng... câu nói kia chẳng qua là "nếu như muốn tìm thì phải tìm Sáng Thế Thần". Cũng không hẳn là nhất định phải tìm, càng không phải là yêu a. Nếu như ngươi căn bản không muốn tìm, vậy thì câu nói này hoàn toàn sẽ là câu nói nhảm, ảnh hưởng của nó thật có thể đạt đến bước này sao?

Cho nên biểu hiện của ngươi là vì bị ảnh hưởng của câu nói kia, hay là bởi vì chính tâm ý của ngươi, hay là ngươi thật sự có ý "nếu như muốn tìm" nên dẫn đến câu nói kia thật sự phát sinh hiệu lực... ngươi phân biệt rõ hay sao?

Đúng vậy, nàng không phân rõ được.

Dường như đây là một việc tốt thì phải?

Sở Qua ngẩng đầu nhìn bóng đêm, bỗng nhiên cười: "Điều ta muốn... trước kia là muốn để cho ngươi trở thành một người tồn tại độc lập, bây giờ có lẽ phải thêm nửa câu - đồng thời có thể từ đầu đến cuối hoạt bát như vậy xuất hiện bên cạnh ta."

Thu Vô Tế có chút kinh ngạc với cái đáp án này, nghiêng đầu đánh giá hắn một chút.

Sở Qua quay đầu chớp chớp mắt: "Chúng ta chưa từng tản bộ ban đêm qua đúng không? Đúng lúc Kỳ Nhân đã đưa đến bối cảnh này, không đi thử sao?" Thu Vô Tế bật cười nói: 'Nếu Trương Kỳ Nhân biết được sẽ tức chết hay không, chuyện y nói với ngươi nghiêm chỉnh như vậy, đau khổ đến mức muốn khóc, còn ngươi, thì dùng để cưa..."

Lời còn chưa nói hết thì tự nàng đã kịp dừng lại, Thu Vô Tế khẽ nghiêng đầu, không nhìn hắn nữa.

"Đúng vậy." Sở Qua lại nói: "Cái chữ 'cưa' có lẽ nghe không hay lắm, đổi một từ khác... yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Sở Qua dục cầu Thu Vô Tế, nàng ấy cũng không phải lần đầu tiên biết được."

Thu Vô Tế trợn to hai mắt: "Ngươi..."

"Ta chỉ là một gã biến thái đang ảo tưởng nói chuyện yêu đương với người trong sách của mình mà thôi." Sở Qua thản nhiên đi về phía trước: "Trước giờ cũng chỉ đang chờ xem người giấy chịu cho mình cơ hội hay không mà thôi." Thu Vô Tế phẫn nộ đi theo sau hắn: "Ta không phải là người giấy!"

"Có thế nói mục tiêu của ta và ngươi giống nhau, không muốn làm người giấy nữa.” Sở Qua cười nói: "Có lẽ bây giờ cũng không còn là như vậy nữa, ừm... nếu không phải là người giấy, thì có cho cơ hội hay không?"

"Không cho!" Thu Vô Tế tức giận nói: "Đồ dâm tặc, tên biến thái chết tiệt! Làm gì có người như ngươi!"

"Xuyt... nhỏ giọng chút, trời tối người yên, nói như vậy coi chừng nhà lầu hai bên đều nghe thấy..."

Thu Vô Tế lớn tiếng hô: "Tên biến thái chết tiệt!"

Nàng dùng pháp lực bọc lấy âm thanh, chỉ đưa vào trong lỗ tai hắn mà thôi.

Sở Qua lẩm bẩm: "Chết cũng kiêu ngạo."

Thu Vô Tế tức giận nhìn hắn.

Sở Qua chuyển đề tài nói chuyện: "Ngươi nói Kỳ Nhân đau khổ... có phải vì hoàn cảnh mà y gặp phải đã thức tỉnh ta không."

Thu Vô Tế không theo kịp suy nghĩ của hắn, tức giận nói: "Cái gì?"

"Ta đang nghĩ, nếu như trước đây Kỳ Nhân thật thà không phải xấu hổ quá mức, cứ trực tiếp bắt chuyện, thậm chí biểu lộ tình cảm với Nguyệt Ảnh, câu chuyện có thể sẽ đi về một hướng khác hay không?" Sở Qua nhìn mặt trăng trên trời khẽ giọng nói: "Cho nên cái gì nên nói cứ nói, mới không đến nỗi bỏ lỡ... thích thì có gì không nói được đâu?”

Thu Vô Tế thật sự không biết nên nói là đúng hay không đúng, nếu như nói hắn đúng, có phải hay không đồng nghĩa với việc thừa nhận sự thổ lộ của hắn?

Cái chuyện này sao lại phiền phức đến như vậy, so với tu hành còn phiền phức, rối rắm hơn nhiều.

Sở Qua cũng nhất thời không nói tiếp nữa, Thu Vô Tế nghiêm mặt yên lặng đi theo bên cạnh hắn, màn đêm yên ẳng, chỉ có tiếng bước chân của hai người trên đường cái trống trãi khẽ vang lên, dường như mỗi một bước đều có thể bước ra một âm thanh kiều diễm.

Cô nam quả nữ chính là phiền toái như vậy, mặc kệ làm những gì, luôn luôn có thể không tự giác hoặc có chút là lạ.

Ngay cả đi bộ cũng trở nên là lạ.

Thu Vô Tế rốt cục có chút chịu không được, vân là mở miệng: "Về nhà đi, có cái gì để đi đâu."

"Ngươi xem như đi theo giúp ta giải sầu được không?" Sở Qua thấp giọng nói: "Nhìn thấy sự thay đổi của Kỳ Nhân, ta có chút đau buồn, lại không biết phải nói từ đâu, giải sâu một chút cũng tốt. Ngươi bảo đây là thế sự hỗn loạn, đúng, vẫn là câu đó, ta vẫn chưa thành tiên."
Bình Luận (0)
Comment