Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 100 - Chương 100: Cuối Cùng Cũng Có

Chương 100: Cuối cùng cũng có Chương 100: Cuối cùng cũng cóChương 100: Cuối cùng cũng có

một ngày ta chính là ta (2)

Thu Vô Tế đen cả mặt không thèm đáp lời.

Ngươi làm ơn đừng phân tích ai là dị năng gì nữa được không, ngươi không thấy được gì hết, thì phân tích cái rằm á.

"Yên tâm đi." Trương Kỳ Nhân dùng chân đá vào gã đàn ông trên mặt đất: "Sở ca đang sống an lành như vậy, vốn dĩ không nên dính dáng những việc này, ta sẽ thu xếp mọi việc.”

Sở Qua do dự nói: "Ngươi... không phải lại muốn giết người nữa chứ?”

Trương Kỳ Nhân cười rạn rỡ: "Sao có thể chứ, đây là một quân cờ rất tốt."

Sở Qua yên lặng.

Hắn cảm thấy bản thân rất khó mà hiểu rõ cách nghĩ của hắc đạo, hắn rất khó giải thích hiện giờ trong đầu Trương Kỳ Nhân đang nghĩ đến những điều gì.

Nhưng những việc như ám sát này cũng đã xảy ra trước mặt, hắn tự biết cũng không còn cách gì khuyên người ta rửa tay gác kiếm.

Chỉ có thể nói cái giao tình này quả thực rất khó giống như lúc đầu, chí ít thì sau này sẽ không thể nào cùng ngồi lại với nhau ăn thịt nướng được nữa, họ đã không còn là người của một thế giới, Sở Qua cũng rất khó cười đùa vui vẻ với một người bạn giết người phóng hỏa như vậy.

Trương Kỳ Nhân ngược lại rất mở lòng, nắm tên kia lên, từ từ quay người rời đi: "Đi đây, Sở ca, có thể sau này sẽ gặp lại. Chỉ hi vọng... ngươi tiếp tục cố gắng, hãy viết luôn cả cái phần kia của ta" Nơi xa lờ mờ, dường như có thuộc hạ của y xông tới, bóng người đã xa, âm thanh trò chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ, Sở Qua đứng nhìn cảm giác như là cách một thế giới.

Cái bóng trước đó còn co quắp dưới ánh đèn đường kia, cũng không còn nhìn thấy nữa.

Chỉ là không biết phải chăng vẫn ở trong lòng của y.

Thu Vô Tế thu hồi ánh mắt đang nhìn vê phía bên kia, bình luận nói: "Nếu như là trong thế giới của bọn ta, thì lòng dạ và ý chí của người này, phải nói là rất có tiền đồ, ở thế giới này của các ngươi, thì lại cảm thấy có chút hơi khó."

Sở Qua nói: "Đâu chỉ là hơi khó, cứ cảm giác nó giống như một con đường chết vậy, đặc biệt là cảnh sát cũng đã để ý đến y, cái bộ phận kia của Cố Nhược Ngôn hình như còn khủng bố hơn nữa, bây giờ y chính là đang bị mọi người nhìn chằm chằm, bây giờ không lọt lưới thì cũng giống như đang câu cá vậy, ta có cảm giác cứ tiếp tục thế này chỉ có con đường chết mà thôi..."

"Trong lòng y còn hiểu rõ hơn cả ngươi." Thu Vô Tế cười cười: "Nếu như người giống với tên, đích thực là một 'kỳ nhân mà nói, ta ngược lại rất chờ mong xem y làm sao tìm được đường sống trong chỗ chết."

Sở Qua nhịn không được nói: "Y nói †a có dục vọng chinh phục khó khăn, tại sao ta cảm thấy là ngươi có dục vọng này mới đúng..."

Thu Vô Tế đương nhiên: "Là do ngươi viết, ta cũng không phải là người thanh tu không màng thế sự, tháng sau còn phải quyết đấu với người khác đây." "Bây giờ ngươi đã có thể nói là do ngươi viết' tự nhiên như vậy rồi sao?" Sở Qua ngạc nhiên nói: 'Không vùng vẫy nữa sao?"

"Phải thừa nhận có sự ảnh hưởng của ngươi, mới có thể có chỗ giãy giụa. Ngươi khiến ta đụng vào tường, ta mới ý thức được ngươi đối với thế giới của chúng ta ảnh hưởng quả thực là nói gì có đó, thậm chí so với cái cảm giác định mệnh trước kia còn khiến cho ta kinh hãi hơn. Ta thậm chí suy nghĩ, ngươi phải chăng tùy lúc có thể để cho ta chết, chỉ cần ngươi viết như vậy."

Sở Qua thiếu chút nhảy dựng lên: 'Ê, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta có văn thanh đi nữa cũng không phải não tàn, hiện thực là ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết ta, được chưa?"

Thu Vô Tế nói: "Chỉ là ví dụ mà thôi, †a đương nhiên biết, ngươi sẽ không làm thế. Sở Qua, ta thậm chí không phân biệt rõ vì sao bây giờ có thể sống với ngươi một cách tự nhiên như vậy, rốt cục có mấy phần là bởi cái câu 'muốn tìm thì cũng phải tìm sáng thế phụ thần lúc đầu của ngươi ảnh hưởng, ta không phân biệt rõ lắm, ngươi phân biệt rõ không?”

Sở Qua do dự một lúc: "Theo lý thì ngươi cũng biết là do ta viết, chắc sẽ không cảm thấy như vậy chứ?"

"Ta biết tính cách của ta là do ngươi viết, tại sao vẫn cứ như thế? Thiết định nếu như đã có hiệu lực, ảnh hưởng bao lớn, cả ngươi và ta đều không phân biệt rõ."

"." Sở Qua gãi đâu: "Không cần thiết phải phân biệt rõ như thế đâu, như vậy rất đau đầu."

Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Đúng vậy a, thời gian không phải cũng cứ trôi qua hay sao? Ta tìm hiểu thế giới của ta, ngươi tự giải sầu của mình. Nhưng nếu như ngay cả cái này cũng không phân biệt rõ, thì còn nói gì đến thoát khỏi Thiên Đạo, thành tựu bản ngã, chẳng phải là gạt người gạt mình hay sao? Sở Qua, về phần biết rõ bản thân này, chúng †a thậm chí không bằng Trương Kỳ Nhân, cũng không cần vì người khác mà than thở nữa."

"Ta cảm thấy ngươi dường như không phải là đang lo lắng, ngược lại là đang khuyên ta sao?"

"Ta tại sao phải lo lắng? Nghiệm chứng bản ngã cũng không phải là việc nhất thời có thể làm được, Thu Vô Tế mỉm cười: 'Lần này phụ thân vốn dĩ không nghĩ đến ta sẽ chạy đến để mà giả thành fan của ngươi, thậm chí cho rằng cử chỉ này không giống với nhân vật được thiết lập của ngươi, nhưng đây lại chính là cái mà ta muốn làm, cũng không có cố tình hay cưỡng ép gì, đây chính là thành quả của ta, sẽ có một ngày ta chính là ta, nhưng phụ thần bị tục thế quấy nhiều, có còn nhớ rõ bản thân rốt cục là muốn gì không?”
Bình Luận (0)
Comment