Chương 99: Cuối cùng cũng có
Chương 99: Cuối cùng cũng cóChương 99: Cuối cùng cũng có
một ngày ta chính là ta (1)
Sở Qua nhìn dáng vẻ cuộn mình lại của Trương Kỳ Nhân, tâm trạng rất phức tạp, rõ ràng rất phản cảm với những việc y đã làm, nhưng nhìn bộ dạng này lại không thể mắng thành lời.
Hắn thừa biết Trương Kỳ Nhân yêu thích Nguyệt Ảnh, nhưng lại không nghĩ rằng yêu thích đến mức độ này, trước đó hắn còn mạnh miệng nói chỉ là thèm mà thôi.
Cả hai người rõ ràng chưa từng nói chuyện qua, chỉ là một thứ cảm giác nảy sinh một cách tự phát mà thôi, thật sự có thể yêu thích đến vậy sao... chỉ có thể nói cái thứ tình yêu này vốn dĩ không có đạo lý gì.
Cũng có thể do con người Trương Kỳ Nhân này rất cố chấp, những việc đã khẳng định thì sẽ rất khó thay đổi.
Nhưng cái sự oan nghiệt này vẫn khiến người ta phải thở dài, Trương Kỳ Nhân lần đầu làm việc xấu, đã tự tay hủy đi tình yêu của mình. Sự hận thù của Nguyệt Ảnh đối với Trương Kỳ Nhân bây giờ mà nói, tương lai cho dù y có chết đi nữa, cũng sẽ vĩnh viễn không thể chữa khỏi vết thương này.
Chỉ có thể nói là chuyện xấu thì không được làm hay sao?
Sở Qua đột nhiên nghĩ tới sách của mình.
Nhóm người của Thu Vô Tế phải đối mặt chính là thiên ý sâu xa thăm thẳm.
Rất lâu rất lâu sau, mới nghe được giọng của Trương Kỳ Nhân nhỏ đến không nghe được: "Cám ơn Sở ca, còn may ngươi cứu được cô ấy." Sở Qua lắc đầu: "Vô dụng thôi, hai người không thể nào, sau này ngươi có thay đổi triệt để làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng vô dụng, sự tuyệt vọng trên lôi đài kia của Nguyệt Ảnh, ngươi cũng chưa từng cho cô ấy cơ hội nào."
"Đừng mắng nữa... ta biết là vô dụng... chỉ muốn cảm ơn ngươi đã bảo vệ tính mạng của cô ấy, về phần ta..." Trương Kỳ Nhân vịn cột điện, lần nữa đứng thẳng lên,/Con đường này của ta, chỉ sợ là không thể quay lại được nữa, cũng không muốn cứ vậy mà quay về. Dù Sao..."
Y đột nhiên cười một cái: "Dù sao dường như cũng chẳng còn gì để mất nữa."
Nụ cười này hoàn toàn không một chút ý cười, ngược lại nhìn giống như đang khóc vậy. Sở Qua nhịn không được, khuyên can: "Ngươi cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, sao lại không thể quay đầu được, chẳng lẽ từ xa xỉ trở thành tiếc kiệm sẽ khó hơn sao? Ngươi lái Mercedes Benz G500, có tiên hô hậu ủng nên không bỏ được sao?"
Trương Kỳ Nhân xuất thân nghĩ nghĩ: "Không phủ nhận ta rất thích cái này... nên nói, ta bây giờ làm việc có mục đích rất lớn, đúng là vì tương lai có thể hương thụ những thứ này, hưởng thụ càng nhiều, cho nên ta cũng sẽ không làm ra vẻ đơn giản mộc mạc, thứ mà ta nên hưởng thụ, nhất định sẽ hưởng thụ. Thế nhưng Sở ca, cũng không hoàn toàn là vì thế."
"Còn gì nữa sao?"
"Còn một hơi thở." Trương Kỳ Nhân thản nhiên nói: "Dựa vào cái gì?"
Sở ca im lặng.
Trương Kỳ Nhân bỗng nhiên nói: "Theo một ý nghĩa nào đó, dị năng thức tỉnh giống như một cái bánh từ trên trời rơi xuống, rất nhiều người đang muốn lợi dụng cái này để kiếm lời, rất nhiều nơi đã gió nổi mây tuôn, vận mệnh của thế giới cũng đang chính vì thế mà thay đổi. Ngươi có năng lực, nếu như có ý, ngươi còn có thể sống tốt hơn cả ta, cần gì mỗi ngày đánh chữ để bị người ta miệt thị." Lời còn chưa dứt liền bị Sở Qua chặn ngang: "Ta không cần cái này." Trương Kỳ Nhân không hề ngạc nhiên với câu trả lời này chút nào, chỉ nói: "Ta cảm thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tránh không khỏi, nhìn giống như không màng danh lợi vậy, kỳ thực dục vọng chinh phục khó khăn, vẫn rất mãnh liệt... chẳng lẽ ai cũng dám vào hắc quyền để cứu người sao? Cái này gọi là gì? Hiệp tâm? Nghĩa khí sao? Chỉ cần ngươi có những thứ này, nhất định sẽ không tránh được."
Sở Qua: "...
Trương Kỳ Nhân nói : "Dù sao chuyện của nơi này, nếu ngươi muốn hiểu rõ, về sau có thể tới hỏi ta. Ngươi nhất định sẽ cần."
Sở Qua do dự một chút, vẫn gật đầu: "Ừm”"
Trương Kỳ Nhân cười cười: "Ta biết ngươi đối với việc làm của ta bây giờ là không thể tiếp nhận, nếu ngươi muốn tuyệt giao với ta, ta cũng không có lời oán hận... dù sao ta vẫn xem ngươi là anh em tốt của ta."
Sở Qua đang muốn nói gì đó, trong lòng chợt nổi lên dấu hiệu cảnh báo, dường như có một luồng năng lượng cực kỳ nguy hiểm nào đó đang phóng thẳng về phía Trương Kỳ Nhân.
Hắn hoàn toàn vô thức lách mình cản lại, kim quang nhàn nhạt hiện lên trên người,'keng" một tiếng vang lên, Sở Qua kêu lên một tiếng đau đớn, đỡ lấy bả vai, đụng ngược vào người Trương Kỳ Nhân.
Trương Kỳ Nhân nhanh chóng đỡ lấy: "Không sao chứ?”
Sở Qua khẽ lắc đầu, chỉ là quần áo bị thủng một lỗ, đầu vai có chút vết bầm mà thôi, đau cũng không phải là rất đau, cái Kim Chung Tráo này thực sự có hiệu quả.
Trương Kỳ Nhân kiểm tra một chút, phát hiện quả thực không có việc gì, không khỏi thở ra một hơi: "Lợi hại nha Sở ca, thật nhìn không ra lại là thuộc tính này."
Ngươi lại biết rõ thuộc tính của ta sao? Sở Qua tức giận nói: "Ngươi bị người ta ám sát, còn vây quanh ta hỏi ngày hỏi nọ, có bị bệnh không?"
Trương Kỳ Nhân lắc đầu: "Cái đó thì có gì phải quan tâm, ta thậm chí còn rất rõ đó là ai nữa cơ. Bất quá, Sở ca, bây giờ ngươi đã hiểu ra vì cái gì ta không rút ra được chưa? Đã đi đến bước này, một khi ta không còn thế lực, ngày mai có thể ngươi phải nhặt xác cho ta."
Sở Qua thản nhiên nói: "Con đường của bản thân mình, không cần giải thích với ta."
Trương Kỳ Nhân rốt cục lộ ra ý cười: "Bất luận ngươi có ý kiến gì với chuyện của ta, ngữ khí có lạnh lùng cỡ nào đi chăng nữa... nhưng ta rất vui, trong vô thức, ngươi vẫn đỡ đạn cho ta."
Sở Qua: "..."
Chỉ trong khoảng thời gian vài câu nói này, liền truyền đến tiếng xé gió bên tai, Thu Vô Tế nghiêm mặt xách theo một gã đàn ông ốm như khỉ bay đến, ném đến trước mặt Trương Kỳ Nhân: "Xử lý cho tốt, nếu ngươi dám gây ra bất cứ phiền phức gì cho bọn ta, ta cũng sẽ không cần biết ngươi là huynh đệ gì cả."
Trương Kỳ Nhân kinh ngạc nhìn Thu Vô Tế, nhịn không được bật cười: "Thì ra tên dị năng rất ư là lão luyện trước đây chính là chị dâu sao..."