Chương 98: Cái bóng bị mất (2)
Chương 98: Cái bóng bị mất (2)Chương 98: Cái bóng bị mất (2)
"Tại sao lại hoài nghi như vậy?"
"Bởi vì ngươi đi tiếp ứng Nguyệt Ảnh. Ở giữa nhất định là có chuyện khiến ngươi và Nguyệt Ảnh gặp nhau. Rồi sau đó cùng nhau đối phó với người xuyên tường, đây là một suy nghĩ rất hợp lý đúng không. Cũng là vào lúc đó ta phát hiện thì ra ngươi cũng có dị năng, kỳ lạ là †a đến tận bây giờ cũng không thể nhìn ra dấu hiệu dị năng của ngươi, càng không nhìn ra chủng loại, dị năng của ngươi rốt cục là cái gì thế?"
Đây là lần thứ hai Trương Kỳ Nhân đề cập đến chuyện này, khỏi nghĩ cũng biết việc này đối với y đã gây ra phiền phức lớn đến bao nhiêu. Sở Qua cũng chỉ lắc đầu, ngươi đoán được bấy nhiêu, chẳng lẽ còn chưa đoán được nguyên nhân ta có quan hệ với Nguyệt Ảnh còn có một con đường khác trực tiếp hơn hay sao?
Cô ấy ở đối diện đấy, anh hai.
Có lẽ Trương Kỳ Nhân không phải đoán không ra, chỉ là y không muốn đoán như vậy mà thôi.
Hắn thở ra một hơi: "Sau đó là chính ngươi đã tiếp tay vào việc này, cũng đang tiếp tục đối phó với Nguyệt Ảnh sao?"
Trương Kỳ Nhân nói: "Đương nhiên, đây đúng cơ hội tốt nhất để thể hiện của một người vừa mới nhận chức. Ta cũng có nói chuyện qua với Nguyệt Ảnh, cô ấy nếu như biết điều là tốt nhất, rất tiếc cô gái này đúng là sống chết gì cũng không chịu... nhưng cách nghĩ của ta không như vậy, ở trong khuôn viên của mình, khiến cho Nguyệt Ảnh thua kỳ thực quá dễ dàng, cần gì phải làm cho phức tạp lên như vậy, hôm đó vốn dĩ là màn đấu hắc quyền sau cùng nhất, muốn thực thi việc đó chỉ có thể tranh thủ."
Sở Qua quay đầu nhìn y chằm chằm, từng chữ nói: "Động tác của ngươi... không phải chỉ muốn cô ấy thua, mà là muốn cô ấy chết, ngay cả tên phế vật mà ngươi nói kia cũng không nghĩ sẽ để cô ấy chết."
Trương Kỳ Nhân có vẻ không dám nhìn thẳng ánh mắt của Sở Qua, cúi đầu nhìn mặt đường: "Nếu làm theo những gì gã dự định, lên đến lôi đài khả năng cũng sẽ chết."
"Liên quan đến gã cái rắm, ta chỉ nói ngươi." Sở Qua cắn răng nói: "Trương Kỳ Nhân, ngươi đang giết người!"
Trương Kỳ Nhân cũng cắn răng, chậm rãi nói: "Trong đấu trường hắc quyền, rất nhiều người đã chết như vậy, đây cũng không phải là lần thứ nhất ta làm, cũng không phải là lần cuối cùng."
"Ngươi..."
"Sở ca, vừa nãy ta đã nói với ngươi cái gì?" Trương Kỳ Nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn hẳn: "Lúc người khác chỉ cần nhấc ngón tay thôi là đã có thể hủy đi mấy năm nỗ lực của ta, có từng nghĩ qua người vô tội như ta có đáng phải chịu thế không! Nếu như ta không chịu đựng được mà nhảy xuống đó, bọn họ có phải hay không cũng đang giết người?"
Sở Qua yên lặng nhìn vào đôi mắt của y, hai người yên lặng đối mặt, đèn đường khiến cho cái bóng trở nên thật dài.
Qua một hồi lâu, Trương Kỳ Nhân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngữ khí chậm rãi: "Sở ca, thế giới này vốn dĩ là ăn thịt người, dựa vào đâu mà chúng ta phải thật thà để rồi bị ức hiếp chứ, ngay cả tự vệ cũng phải nghĩ có quá đáng hay không sao? Ngươi ức hiếp người khác, người khác ngược lại sợ ngươi, kính ngươi, uống loại rượu tốt nhất, lái chiếc xe đẹp nhất. Sở ca, cái thế giới này vốn không công bằng, ngươi đừng ngây thơ nữa."
Sở Qua không tranh luận, chỉ nói: "Bởi vậy cái 'ỷ thế hiếp người' của ngươi, vẫn như vậy là một lời sấm truyền? Ngươi là dị năng gì thế, dị năng miệng con quạ hay sao?"
Thấy ngữ khí của Sở Qua dường như hòa hoãn hơn một chút, Trương Kỳ Nhân cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói: "Dị năng của ta có hơi lạ, không nói nhiều được. Sở ca, ta xem ngươi là anh em, lời nói với ngươi là xuất phát từ tâm can. Ta chính là cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì có người giống phế vật lại có thể chơi gái đẹp, lái xe xịn, ở nhà sang, làm đủ trò xấu còn có thể tìm người chết thay, còn chúng ta thật thà làm chuyện nên làm, ăn cám nuốt rau còn bị người ta phá hoại. Ngươi nói ta làm chuyện xấu, đúng vậy, nếu ta cứ tiếp tục thật thà nữa, ngay cả xương có lẽ cũng không còn."
Sở Qua thấp giọng nói: "Làm chuyện xấu... sẽ có báo ứng đấy."
Trương Kỳ Nhân thản nhiên nói: "Chí ít thì trước mắt mà nói, Lâm Vũ Dương không làm gì được ta, trừ phi ngươi tố cáo ta- trước mắt mà nói, cho dù có tố cáo ta cũng vô dụng, vẫn là chưa đủ chứng cứ, cái khác cũng không liên quan gì đến ta"
Sở Qua thở dài: "Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, báo ứng có thể sẽ đến từ phía khác hay không?”
Trương Kỳ Nhân bật cười: "Ta quen ngươi lâu như vậy, tại sao còn không biết ngươi hãy tin thứ này?"
Sở Qua có chút không đành lòng quay đầu, thấp giọng nói: "Ta không tin ngươi thật sự không nghĩ đến, ta quen biết với Nguyệt Ảnh như thế nào."
Trương Kỳ Nhân không cười nữa, thần sắc từ từ thay đổi.
"Nguyệt Ảnh vẫn luôn mang theo mặt nạ, ngươi không biết rõ tướng mạo của cô ấy đúng hay không? Đúng vậy a, ngươi trước kia chưa hề, cũng chưa từng nói chuyện qua với cô ấy, ngay cả âm thanh của cô ấy cũng không biết. Dị năng kia của ngươi cũng không có rèn luyện gì, nhìn không ra ta sở hữu dị năng gì, cũng không biết là cô ấy cũng có."
Sở Qua thấp giọng nói: "Thế nhưng Kỳ Nhân, ngươi thật là... xém chút nữa đã tự tay giết cô gái mà ngươi thâm yêu rồi." Trương Kỳ Nhân đờ đẫn đứng yên tại chỗ, triệt để không nhúc nhích.
Cơ bắp toàn thân căng cứng, khắp người run lên nhè nhẹ, cổ họng bất giác co rút lại, dường như có cái gì đó muốn phun ra ngoài.
"Ta.." giọng y hơi khàn khàn mở miệng nói: "Trước đó không nghĩ đến điều đó... lúc nhìn thấy ngươi tiếp ứng, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ, nhưng lại không muốn đoán như vậy, dù sao, sự việc cũng đã xảy ra, không còn kịp nữa... †a chỉ có thể cưỡng ép bản thân đó chính là trùng hợp, không thể là cô ấy được... ta còn cố ý để mọi người đi tìm, hi vọng tìm được, không phải là cô ấy... không thể nào là cô ấy..."
Sở Qua yên lặng không lên tiếng.
"Sở ca ngươi gạt ta đúng không? Nguyệt Ảnh là tên đấu giả lãnh khốc như vậy, không uống rượu, nhưng cô gái nhà đối diện lúc nào cũng chếnh choáng say... không phải là cùng một người, đúng không?”
Sở Qua chậm rãi nói: "Nếu cô ấy uống rượu chỉ là vì giảm đau thì sao?”
Trương Kỳ Nhân triệt để không nói gì.
Sở Qua trơ mắt nhìn một gã đàn ông chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn thành một đống.
Cái bóng bị kéo dài kia liền thu ngắn lại theo y, trong mắt của Sở Qua dường như không thể nào nhìn thấy nữa.