Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 97 - Chương 97: Cái Bóng Bị Mất (1)

Chương 97: Cái bóng bị mất (1) Chương 97: Cái bóng bị mất (1)Chương 97: Cái bóng bị mất (1)

Khi từ trong miệng của Lâm Vũ Dương biết được Trương Kỳ Nhân là người phụ trách trong hộp đêm Thần Tích kia, sắc mặt của Sở Qua đã trở nên rất khó coi, đó không đơn giản như vấn đề đồi bại bình thường, liên hệ càng nhiều, vả lại...

Dường như người muốn giết Nguyệt Ảnh chính là y?

Sở Qua cảm thấy chuyện hoang đường nhất trên đời cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, hắn rất muốn hỏi, đây rốt cục là như thế nào.

Trương Kỳ Nhân nhìn về phía gian phòng của Thu Vô Tế, hạ thấp giọng nói: "Ra ngoài chơi một chút được không? - Đừng nói với ta, ngươi còn muốn đội mấy trái sâu riêng này nhé." Sở Qua thừa cơ bỏ sầu riêng xuống: "Đi, chúng ta đi ăn thịt nướng?”

Thu Vô Tế trong phòng "hừ" một tiếng, cũng không can thiệp việc hắn chưa được phép đã bỏ sầu riêng xuống kia, cái gã Trương Kỳ Nhân này còn có chuyện muốn giấu giếm nàng đây, cũng đúng, cho dù lúc ấy y thấy được Sở Qua, cũng khẳng định là không nhìn thấy mình.

Trong mắt của y mình thật sự giống như một fan hâm mộ nữ mà thôi...

Quan hệ có phải là nhiều hơn một chút nữa rồi không?

Hai người ra khỏi cửa, Trương Kỳ Nhân nhìn cánh cửa đối diện, trầm mặc một lúc, cũng không nói gì, chỉ im lặng bấm nút thang máy.

Sở Qua cũng không nói gì, hai người im lặng đứng trong thang máy nhìn những con số biến đổi kia, dường như cả hai đều đang suy nghĩ chuyện gì vậy.

Mãi đến khi ra khỏi cư xá, ngửi thấy mùi thịt nướng, Trương Kỳ Nhân mới cười một cái: "Không nên ăn thịt nướng, ở đó rất nhiều người, câu chuyện của chúng ta nếu bị người khác nghe thấy, sẽ không hay lắm, chúng ta qua bên kia đường đi dạo một lát nhé."

Sở Qua gật gật đầu, cùng y im lặng chậm rãi đi trên con đường đêm quạnh quẽ.

"Chuyện của hắc quyền, không phải †a làm ra, ngươi cũng biết ta vừa mới tiếp nhận, nhưng cái đồ chơi này đã tôn tại rất nhiều năm." Trương Kỳ Nhân bỗng nhiên nói.

Sở Qua "ừm'" một tiếng.

"Trước đó chính là do thằng anh phế vật kia của ta phụ trách, gã không chỉ dốt kinh doanh, lợi ích ngày càng sa sút, còn làm ra không ít chuyện bê bối." Trương Kỳ Nhân cười khổ: "Cho nên ta mới cảm thấy, bản thân giống như là gánh tội thay vậy."

Sở Qua nói: "Nhưng ngươi đâu phải loại người cam chịu như vậy, ba quyển sách bị vùi dập phải làm shipper vẫn kiên trì đánh chữ tiếp, còn có thể hoàn thành tất cả các quyển, cái nghị lực này không bình thường, cho nên ngươi đã tiếp quản, nhất định không phải vì muốn hưởng thụ mấy ngày trước khi chịu tội thay chứ."

Trương Kỳ Nhân thản nhiên nói: "Đương nhiên là không, ta đã nhận cái quầy này, đương nhiên là có ý nghĩ riêng của mình. Dù sao tên kia quả thực là phế vật, bất luận cha ta là thật muốn bồi dưỡng ta, hay chỉ là muốn ta gánh tội mà thôi, dù sao chỉ cần làm tốt, chẳng lẽ thực sự không có khả năng lên chức hay sao? Ta cũng là con của lão, ai có thể khiến cho cảnh khi về già của lão tốt hơn cơ chứ, ta tin chắc lão không mù cũng không ngốc."

Sở Qua gật nhẹ đầu. Lão gia từ hai năm trước đã muốn để Trương Kỳ Nhân quản chút việc, mặc kệ có đúng là bồi dưỡng hay không, cái này nên hiểu là quan sát thì đúng hơn.

Trương Kỳ Nhân thấp giọng nói: "Trước đó, hắc quyền vốn dĩ là lỗ vốn, trước khi ta tiếp nhận, cái thằng anh em phế vật đó, rất có thể đã cảm thấy được uy hiếp, nên đã bắt đầu dự trù một cái kế hoạch trong một thời gian ngắn có thể kiếm được rất nhiều tiền- Nguyệt Ảnh trận nào cũng thắng, tỉ lệ đặt cược chênh lệch đến không hợp thói thường, chỉ cần cô ấy thua, chỉ một phiếu thôi cũng có thể ăn được rất nhiều."

Sở Qua quay đầu nhìn y. Trương Kỳ Nhân nói tiếp: "Ta vừa đến đó mấy ngày, còn đang làm quen với công việc, còn chưa tiếp nhận, gã đã dụ dỗ Nguyệt Ảnh, bị quả quyết cự tuyệt. Thế là cái thằng này thẹn quá hóa giận, liên hệ với một người có dị năng xuyên tường, bảo gã theo dõi Nguyệt Ảnh, muốn dùng một chút thủ đoạn với cô ấy, ví như bỏ thuốc chẳng hạn."

Sở Qua bật cười: "Quả nhiên phế vật."

Trương Kỳ Nhân cũng cười: "Đích thực là phế vật."

Người ở cái chỗ dễ giải quyết nhất chính là địa bàn của mình cũng không giải quyết được, thế mà còn muốn giải quyết bên ngoài nữa chứ, cũng không biết gã đang suy tính gì nữa. Có thể bởi vì trước đó đã xảy ra những việc không tốt, nên lần này không muốn sinh sự ở nơi của mình nữa chăng? Quả nhiên Trương Kỳ Nhân nói: "Trước đó gã đã bị cha mắng rất thê thảm, lần này không muốn ở chỗ của mình sinh sự nữa, nên muốn giải quyết sự việc ở bên ngoài, cái đó ngược lại cũng không khó lý giải cho lắm, nhưng cá nhân ta lại cảm thấy bất an, sáng sớm hôm đó, người xuyên tường theo dõi Nguyệt Ảnh, ta đã dẫn theo vài huynh đệ theo dõi người xuyên tường, vốn dĩ cũng không muốn làm gì, chỉ là cảm thấy sự việc xảy ra bên ngoài, sẽ rất khó khống chế, ta tốt xấu gì cũng phải tính toán một chút, cũng phải biết sự việc đã đi đến nước nào chứ."

Sở Qua thở dài một hơi: "Sau đó đuổi theo đến khu mua sắm gần đây, người thì không tìm được, ngươi còn nhìn thấy ta đi dạo phố, còn nói với ta là đang bắt trộm."

"Đúng vậy." Trương Kỳ Nhân cười nói: "Cái người bên cạnh ngươi lúc đó chính là chị dâu đúng không? Cách xa quá ta cũng không nhìn rõ mặt."

Sở Qua dậm chân: "Cho nên ta không phải không ai thèm!"

Trương Kỳ Nhân: "..."

Ngươi còn để ý cái đó sao?

Sở Qua ho khan hai tiếng, lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Về sau có trời mới biết người xuyên tường đụng phải cái gì, chẳng hiểu tại sao lại rơi vào trong tay Lâm Vũ Dương, cái này đúng là phiên phức." Trương Kỳ Nhân oán hận nói: "Ứng với việc trước đó †a cảm thấy bất an là đúng, trên thực tế cũng có thể xem như tên phế vật kia lại gây họa lần nữa, nên cha ta mới nhanh chóng thay đổi người đại diện pháp luật, giao tất cả cho ta, bảo gã rút về."

Nói đến đây, Trương Kỳ Nhân quay đầu đánh giá Sở Qua một chút, bỗng nhiên nói: "Về sau ta hoài nghi, người gã đụng phải chính là ngươi."
Bình Luận (0)
Comment