Chương 96: Trương Kỳ Nhân (2)
Chương 96: Trương Kỳ Nhân (2)Chương 96: Trương Kỳ Nhân (2)
Trương Kỳ Nhân cười ha ha: "Ha ha... người mới vô nghề đều tràn đây lòng tin, đều cho là có thể đồ thần chứng đạo, lúc đó coi như ngươi khuyên ta, ta cũng nghe không lọt, mặc dù bây giờ biết rõ, viết lách đúng là một con đường chất."
Sở Qua cũng lắc đầu cười.
Trương Kỳ Nhân cười nói: "Sở ca ngươi biết không, lúc ta vừa bắt đầu viết lách, là một ma mới, cái gì cũng đều không biết. Lúc đó viết mấy vạn chữ, chỉ có một đọc giả duy nhất bỏ phiếu cho ta mỗi ngày, lúc đó ta cảm thấy được rất nhiều sự cỗ vũ, trong lòng thầm nghĩ coi như là vì một đọc giả này, ta cũng phải viết lách cho thật tốt."
Sở Qua nói: "Lúc ta vừa viết lách cũng có ý tưởng này... Đừng nói với ta là độc giả kia thực ra là một người máy bỏ phiếu là được..."
"Không phải người máy..." trong mắt Trương Kỳ Nhân lộ ra sự dịu dàng: "Về sau có một lần, mẹ ta hỏi ta viết lách ra sao rồi, lúc đó bà ấy lỡ miệng, ta mới biết người đọc giả duy nhất kia ... chính là mẹ ta"
Sở Qua: "..."
Thu Vô Tế ở trong phòng cũng gác con chuột lại, lãng lặng mà nghe.
"Lúc đó ta đã nghĩ, ta nhất định ở trong nghề này làm được một ít thành tích, nhất định phải như vậy." Trương Kỳ Nhân thở dài một hơi: "Nửa năm về trước, người anh em kia xui khiến mấy người đến ức hiếp ta, kết quả khiến cho dị năng của ta thức tỉnh, ngược lại đánh cho bọn chúng bâầm dập, bây giờ bọn chúng đều lăn lộn cùng ta- đừng nhìn ta như thế, ta biết ngươi biết dị năng là gì."
Sở Qua không nói thêm lời nào, tiếp tục nghe y nói.
"Lần đó thức tỉnh dị năng, cha ta liên muốn cho ta gánh vác chút việc, ta không thích, cãi vả một trận sau đó rời đi, chuyện về sau ngươi biết đó." Thần sắc Trương Kỳ Nhân có chút quái dị: "Ngược lại là ta vẫn chưa từng phát hiện là ngươi cũng sở hữu dị năng, thật là kỳ quái... theo lý thì ta nên có cảm giác..."
Sở Qua nói: "Cho nên người đã báo xấu ngươi, chính là người nhà của ngươi sao?"
Trương Kỳ Nhân khẽ lắc đầu: "Không phải, bọn chúng sẽ không và cũng không cần thiết dùng thủ đoạn như vậy, quá hèn... ý của cha ta là muốn ta tự mình hiểu rõ tiền rất khó kiếm, việc thì rất khó làm, mà không phải muốn ta phát hiện ông ấy đang giở thủ đoạn, điều đó chỉ khiến ông ấy nhận được sự phản kháng mạnh hơn mà thôi. Lần báo xấu đó, có lẽ là thật sự gặp phải tiểu nhân."
Sở Qua thở dài một hơi: "Cho nên ngươi cuối cùng cũng tiếp quản cái thứ "không sạch sẽ" trong mắt ngươi, cho dù có phải là người gánh tội thay đi chăng nữa."
"Vốn dĩ cũng đã hẹn ước trước... đương nhiên, ta cũng đã thức tỉnh." Nụ cười của Trương Kỳ Nhân dân dân biến mất, trên mặt có vài phân lạnh lùng của hắc đạo: "Ngươi không hại người, nhưng người sẽ hại ngươi, muốn yên phận làm việc của mình, là chúng ta đã quá ngây thơ”
Sở Qua nhếch miệng, không biết làm sao để phản bác lý do hắc hóa giống như thiên kinh địa nghĩa này nữa. Chưa trải qua cái khổ của người ta, thì đừng khuyên người ta hướng thiện. cái sự tuyệt vọng và đau khổ của Trương Kỳ Nhân lúc đó, chính y là người hiểu rõ hơn ai hết.
Trương Kỳ Nhân đột nhiên lại có chút ý cười: "Nhưng mà Sở ca, cái văn phong sau này của ngươi, cũng rất giống †a, ta cũng rất vui. Èm, mặc dù chủ yếu là do năng lực của ngươi, cái quần tượng sắc sảo đó, ta thật sự không làm được. Nhưng trong đó cũng đã dung hợp một bộ phận của ta đúng vậy không? Thấy ngươi dần dần đi đến thành công, cũng giống như là bộ phận kia của ta được đạt được sự khẳng định vậy."
Sở Qua chân thành nói: "Vốn dĩ ngươi nên được khẳng định."
Trương Kỳ Nhân cao hứng đưa ly trà lên, lấy trà thay rượu cụm ly với Sở Qua: "Sở ca cố lên, cảm giác ngươi sắp thành đại thần rồi, cứ nghĩ đến cái tư cách đại thân này có một phần của ta, ta liền rất Vui vẻ."
Sở Qua nhìn vào mắt y, cảm thấy tấm lòng son này so với Boss của hộp đêm hắc quyền mà nói có một cảm giác cực kỳ khác biệt, hắn thậm chí không phân rõ tác phong lần này của Trương Kỳ Nhân có mấy phần là diễn kịch.
Nhưng hắn vẫn muốn tin tưởng nụ cười của Trương Kỳ Nhân lúc này, liền nâng ly một hơi cạn sạch: "Cám ơn người anh em, rốt cục ta đã biết lúc vừa mới chuyển đổi thể loại truyện, ai là người đã giúp ta dẫn dắt trào lưu."
Trương Kỳ Nhân cười ha hả: "Chỉ là vài đường dân mà thôi, không đáng nhắc đến, đám người tiếp theo sau đó mới là mấu chốt."
"Tâm ý mới là điều quan trọng nhất." Sở Qua cười nói: "Đừng nói với ta ngay cả đề cử cũng là ngươi tìm trang web để can thiệp nha?"
"... WOW, ngươi thật sự coi là ta Boss lớn thật sao, ta lấy đâu ra lực ảnh hưởng đó?" Trương Kỳ Nhân nhịn không được bật cười: "Mặc dù ta biết, trong mắt ngươi thì ta chính là Boss, bởi vì ngươi biết rõ hộp đêm Thần Tích không chỉ có gái bán hoa mà thôi - mấy ngày trước, ngươi ở trong thang máy của hắc quyền đưa một người đi, ta đã nhìn thấy, cũng không truy đuổi ngươi."
Con ngươi của Sở Qua có chút co rụt lại.
Chẳng trách lúc đó không ai đuổi theo.
Trên thực tế, cái này mới là chủ đề chính của ngày hôm nay.