Chương 95: Trương Kỳ Nhân (1)
Chương 95: Trương Kỳ Nhân (1)Chương 95: Trương Kỳ Nhân (1)
Phòng khách.
Hai anh em cách bàn trà ngồi đối diện nhau.
Sâu riêng nhấp nhô trên bụng và sau lưng Sở Qua đã được thu hồi, nhưng sầu riêng trên đầu và hai bả vai vẫn còn để lại, bộ mặt táo bón khoanh tay ngồi tại chỗ.
Trương Kỳ Nhân hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải một chút, phát ra âm thanh tặc lưỡi.
Đồ dùng nơi này y rất quen thuộc, nhìn cái dáng vẻ hình như không được tiện lắm của Sở Qua, liền dứt khoác tự đi pha trà, giống như là một nửa chủ nhân không khác biệt gì.
Dù sao cũng mới rời khỏi không bao lâu, cũng không tới một tháng? Cũng giống như người bình thường đi công tác hơi lâu một chút.
Thu Vô Tế trực tiếp trốn vào trong phòng không lộ diện, nàng mới không có tâm tư đi xã giao với phàm nhân, huống chỉ tên phàm nhân này vừa mở miệng đã muốn nói một câu "Chào chị dâu", nàng mới không muốn nghe câu đó.
Mặc dù nàng biết rõ phàm nhân này có chút ý nghĩa, giống như đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây, người này không đến, chắc chắn Sở Qua cũng sẽ đi tìm y, tự y đến đây càng đỡ nhọc công.
Liền nghe bên ngoài Trương Kỳ Nhân đang nói: "Cái gì đây, Sở ca cái tạo hình nhà ở này của ngươi rất có ý sáng Tạo nha..."
"Đây là dạng thịnh hành của năm nay, ngươi không hiểu sao." Sở Qua nói: "Ơ đúng rồi, cái kia, chìa khóa để lại đi..."
Trương Kỳ Nhân nói: "Đương nhiên, vừa vặn chị dâu có thể sử dụng được..."
Biết ngay mài!
Ai là chị dâu của ngươi chứ?
Càng giận hơn chính là Sở Qua cũng không phản bác, trực tiếp chấp nhận: 'Ừ, hai ngày trước nàng vừa nói là phải làm thêm cái chìa khóa, cứ bận bịu nên quên mất..."
Xì! Thu Vô Tế giận dữ bật máy tính ngồi xem phim.
Bên ngoài hai anh em lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, chỉ có âm thanh châm trà của Trương Kỳ Nhân tí tách tí tách.
Lần này là Sở Qua mở miệng trước: "Cái loại 10 đồng một bao trà lớn này, bây giờ ngươi vẫn còn quen uống hay sao?"
Trương Kỳ Nhân cũng không ngẩng đầu lên: "Vừa trải qua chưa đến một tháng, đâu có trở nên cao quý như vậy được."
"Cho nên trước kia ngươi chạy tới cùng thuê với ta hơn nửa năm, làm sao vượt qua được, đó là chân chính từ giàu sang trở thành cần kiệm sao?" Sở Qua hít thở giống như bị đau răng: "Thật kỳ lạ, lúc đó ta đâu có cảm giác ngươi cao quý như vậy? Ngươi đúng là rất biết diễn xuất."
"Bởi vì ta vốn dĩ không cao quý gì." Trương Kỳ Nhân châm trà xong, đưa cho Sở Qua một ly, cười nói: "Làm shipper là thật, đánh chữ cũng là thật, ta không phải là cái gì kế thừa gia sản đời thứ hai, ừm... đời thứ hai cũng được đi, thế nhưng ta là con vợ kế, cái loại không vào được nhà kia."
Sở Qua sững sốt: "Thời buổi này còn có cách nói như vậy sao?”
"Rất bình thường, là con riêng của tiểu tam, vợ cả lại tương đối có thế lực, tự nhiên sẽ như vậy."
Trương Kỳ Nhân cười cười: "Bất quá, người con trưởng kia, huynh đệ của ta đó, gã tương đối phế vật, để cha ta rất thất vọng. Hai năm trước ta tốt nghiệp đại học, liền cố ý để cho ta quản chút việc xem thế nào, nhưng ta không thích."
Sở Qua nói: "Bởi vì muốn dựa vào bản thân sao?"
"Không có cao thượng như vậy đâu. Ai có thể không muốn tiền muốn quyền chứ, cứ xem là vì mẹ, ta cũng rất muốn làm chủ cái nhà kia" Trương Kỳ Nhân bình tĩnh nói: "Sở dĩ không thích, là bởi sự tính toán khiến cho ta buồn nôn... ngươi xem cùng nhau quản một cái hộp đêm rách nát, cái tên của người anh em phế vật kia giấu đến nỗi đến cả chó cũng tìm không ra, đến phiên ta phải làm người đại diện pháp luật, đứng ra xã giao với các loại người, còn khoác lên một cái tên rất đẹp là bồi dưỡng."
Sở Qua im lặng.
Trương Kỳ Nhân buông tay: "Ta không biết Lâm Vũ Dương là bạn học của ngươi, y điều tra qua ta, tự nhiên biết rõ †a và ngươi đã cùng thuê nhà qua, chắc chắn sẽ nói cho ngươi cái gì đó... cho nên ta cũng không gạt ngươi nữa, cái hộp đêm đó thực sự không sạch sẽ cho lắm, chí ít cũng phải có vài cô gái bán hoa."
Sở Qua bật cười: "Cho nên ngươi nói nếu ngươi không nổi tiếng, ngươi sẽ làm gái bán hoa, ý nghĩa là làm ông chủ của gái bán hoa sao?"
Trương Kỳ Nhân cũng cười: "Đây chính là một câu sấm truyền."
Dừng một chút, lại nói: "Tóm lại là không sạch sẽ, ta cũng không rõ bọn chúng, rốt cục muốn bồi dưỡng ta, hay cho ta cái thân phận này để gánh tội thay cho bọn chúng- một khi xảy ra chuyện, ngươi xem, ngay cả con trai của †a cũng ném ra ngoài cho các ngươi bắt, có phải hay không nên dừng ở đây?"
Sở Qua nói: "Dù sao cũng là cha con, chắc không đến nỗi thế đâu..."
"Có trời mới biết. Có khi là muốn làm cho con cọp cái ở nhà xem thôi, hoặc là ta đa nghỉ, kỳ thực chính là muốn bồi dưỡng ta mà thôi. Dù là bất kỳ nguyên nhân nào ta cũng không đoán được mà cũng không muốn đoán, ta muốn tiền đến đâu đi nữa, cũng không muốn là kẻ gánh tội cho người khác được, đúng vậy không?”
Sở Qua gật đầu, cái này bản thân cũng sẽ không đồng ý: "Đúng rồi, nhờ vào bản thân cũng không phải là không thể đánh liều."
Trương Kỳ Nhân vỗ đùi: "Ta cũng cho là như vậy. Ta ưa thích viết lách, mà đúng lúc, viết lách đúng là một loại công việc khó có... không cần tiền vốn, nhưng lại có thể bay thẳng lên trời, nhưng cho dù có bay thẳng lên trời như thế nào đi nữa, thì bọn họ cũng vẫn cứ xem thường, nhưng đối với ta là quá đủ rồi."
Sở Qua nói: "Rất khó, lúc đó nếu như ta quen ngươi, có lẽ sẽ khuyên ngươi đừng nghĩ như vậy."