Chương 94: Ai là phản đồ (2)
Chương 94: Ai là phản đồ (2)Chương 94: Ai là phản đồ (2)
Thấy dáng vẻ hắn thành thành thật thật mà đội sầu riêng, Thu Vô Tế quay đầu đi, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên một chút ý cười.
Lừa ngươi thôi.
Ừm, cũng không hẳn là lừa gạt, hiệu quả là có đấy, nhưng vốn dĩ có thể sử dụng một cách khác chứ không cần phải như vậy.
Sở dĩ phải như vậy... bởi vì có người nói qua quỳ trên sâu riêng là một biện pháp giáo huấn nam nhân tốt nhất, quỳ thì thôi đi, nhưng đội sầu riêng chắc không vấn đề gì chứ.
Thu Vô Tế tâm tình rất tốt, dọn dẹp gian phòng: "Khắp nơi bị ngươi đụng đến siêu siêu vẹo vẹo, khó coi chết đi được, vậy mà ngươi cũng ở được cơ đấy." Sở Qua cũng thật có cảm giác bàn trà hơi méo một chút, đồ vật trên đó cũng hơi bừa bãi một chút, nhưng đó cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng thấy bộ dạng Thu Vô Tế dọn dẹp nhà cửa kia, cũng có chút mềm lòng, không muốn nói chuyện, ngay cả trái sầu riêng đang đội trên đầu cũng cảm thấy dường như mềm hơn rồi.
Đương nhiên là Thu Vô Tế không động thủ sửa sang gì nhiều, đa số bộ phận đều được nàng dùng thần niệm quét qua một cái liền trở nên sạch như mới. Tậm trạng của Thu Vô Tế rất tốt liền dứt khoát giặt luôn cái rèm cửa đã lâu không giặt kia, cửa sổ, vách tường và trần nhà đã lâu không lau dọn, đều toàn bộ dọn dẹp hết, cả bóng đèn cũng sáng long lanh, toàn bộ gian phòng rực rỡ hẳn lên, còn tản ra mùi thơm.
Không so sánh thì không thấy rõ, Sở Qua vốn dĩ cảm thấy gian phòng của mình cũng coi như sạch sẽ, giờ phút này cảm thấy trước đây giống như đang sống trong ổ chó vậy.
Thu Vô Tế sờ cằm quan sát bốn phía một chút, lắc đầu nói: "Quá phàm tục."
Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chưa từng viết qua gian phòng của ngươi có nhiều tiên khí a."
"Chính là bởi vì ngươi không có viết, cho nên mới có thể có tiên khí. Bị ngươi viết là coi như không cứu nổi."
Sở Qua: "..."
"Ngày mai ta sẽ mang hai chậu hoa về đây trồng, chậu hoa nhài dưới lầu cũng tốt, nguyệt quế cũng không tệ..."
"Đừng, đó là của công, không thể lấy vê nhà được." Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Đó cũng coi là của công?"
"Ừm, hoặc là đi dã ngoại để hái những cây hoang dại kia, hoặc ngươi dứt khoát đi mua một chậu cũng được, đơn giản dễ hiểu."
Chậu hoa được trồng tốt đẹp phải mua, Thu Vô Tế ngược lại là biết điều này, nhưng lại cảm thấy lãng phí. Nghĩ một lúc, vẫn là lắc đầu: "Ngày mai ta ra vùng ngoại ô tìm xem, còn nữa, mua chút giấy tuyên..."
"Mua cái đó làm gì?"
"Để viết tự họa, ta biết cái này rất đắc, ta tự viết được rồi chứ?"
Sở Qua lệ rơi đầy mặt: "Cho dù ngươi đã sống 1 vạn..."
Thu Vô Tế trừng mắt.
Sở Qua lập tức đổi giọng: "Ừm, ngươi đúng là toàn năng, bản thân vừa biết viết lại biết vẽ, vậy không phải là cũng phải đi trang hoàng sao. Đây chỉ là một gian phòng thuê, sống tạm là được rồi, cần gì chứ..."
"Ai muốn sống tạm với ngươi?" Thu Vô Tế nói: "Đây là nơi ở riêng của bản tọa, ít nhất cũng phải có cảm giác thư giãn thoải mái mới được."
Sở Qua giật mình, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười: "Ngươi nói đúng."
Thu Vô Tế nhìn cái biểu hiện kia, liền biết ngay hắn đang suy nghĩ điều gì, tức giận xoay người trở vê phòng: "Ta đi chơi vi tính đây, ngươi tiếp tục mà chỗng đỡ, luyện công là vì tốt cho bản thân ngươi, không được phép lười biếng."
"Được rồi, được rồi, biết rồi..." Sở Qua cảm thấy có chút kỳ quái, thật sự có lúc hắn cảm thấy mình giống như đang nuôi con gái vậy, có lúc thì lại giống như mẹ đã đến đây vậy.
Tổng hợp một chút thì có phải nên gọi là vợ hay không?
Ừm, lời này không được nói ra, nếu nói ra chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Bên kia Thu Vô Tế còn chưa về đến phòng mình, chuông cửa bên ngoài đã vang lên.
Nàng giật mình: "Ngươi gọi thức ăn bên ngoài hay sao? Hay là đến giao gas?"
"Mới bao lâu mà phải đổi bình gas... Sở Qua còn chưa kịp nói, đã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào cửa, cửa cứ thế mà mở ra.
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế: "2"
Trương Kỳ Nhân bước vào bên trong: "Ta quên mất chưa để lại chìa khóa ha ha, Sở... ơ?"
Y theo bản năng lui ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lại số phòng, lại nhìn cái chìa khóa trong tay, trong mắt đều là mê mang.
Không có đi nhầm! Nhưng cái phòng này sao có thể thay đổi như vậy, còn có mùi thơm ...
Tiếp theo đó y nhìn thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào y, trong mắt tràn đầy sát khí.
Cô gái này cũng rất quen mặt nha, là "fan hâm mộ nữ" vừa xuất hiện trong buổi tiệc tối nay.
Ánh mắt Trương Kỳ Nhân lóe sáng, lại nhìn thấy Sở Qua đang đội sầu riêng đứng bên đó.
Thảo! Sự thật phũ phàng! Trương Kỳ Nhân đau đớn mở miệng: "Ta tưởng người phản bội là ta, không ngờ rằng người thật sự phản bội cách mạng lại là ngươi!"