Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 110 - Chương 110: Cỏ Đuôi Chó Lắc Lư Q)

Chương 110: Cỏ đuôi chó lắc lư q) Chương 110: Cỏ đuôi chó lắc lư q)Chương 110: Cỏ đuôi chó lắc lư q)

"Ta về rồi đây."

Thu Vô Tế mở cửa vào nhà, một tay đang cầm đồ ăn vừa mua được, một tay cầm lấy xấp giấy tuyên, ngón tay còn móc lấy cái túi nhựa, bên trong là bút lông và mực nước.

Sở Qua vội vàng bước đến đỡ lấy đồ vật: "Xách nhiều đồ như vậy, thì không cần phải mua đồ ăn đâu, kêu thức ăn bên ngoài là xong việc."

"Ta không thích những món bên ngoài làm." Thu Vô Tế móc móc đồ vật trong túi, móc ra một cây cỏ đuôi chó.

Sở Qua trơ mắt nhìn nàng giống như đang làm ảo thuật vậy, lại móc ra một túi bùn đất nho nhỏ, lấy cái chén nhựa dùng một lần ở trên bàn trà, đổ bùn đất vào, lại cắm cỏ đuôi chó vào đó, bày ngay cửa Sổ.

Sở Qua: "... thật sự rất có tiên khí."

Thu Vô Tế lườm hắn một cái: "Ngươi chẳng phải chỉ là một cọng cỏ đuôi chó thôi sao, chỉ thích hợp phối với cái này mà thôi."

"Chẳng phải nói ngươi muốn sống thoải mái hay sao, vì sao lại trở thành vì †a mà trồng vậy?"

"Đúng vậy a, dù sao mỗi ngày nhìn cây cỏ đuôi chó này, nhìn nhiêu một chút cũng không tôi, cái cây này trở lại nguyên trạng còn đẹp hơn."

Sở Qua dở khóc dở cười: "Ngươi như vậy gọi là đả thương kẻ thù 1000 thì cũng tự mình tốn mất 800..."

"Chẳng phải như vậy vẫn lời 200 Sao." Sở Qua muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Sau này nếu như ngươi thật sự đến với ta, vậy liền gọi là tự tổn một vạn rồi, tông chủ cỏ đuôi chó.

Thu Vô Tế cũng không biết có hắn hiểu được cái ý nghĩ này không, tóm lại là mặc kệ hắn, dọn dẹp bàn ăn xong liền trải giấy tuyên lên đó.

Sở Qua đứng một bên tò mò mà nhìn.

Hắn thật sự chưa hề viết qua, Thu Vô Tế còn biết cả thư họa, cái đạo tu hành đặc biệt này, quá toàn năng thì cũng quá gian lận rồi, bản thân Thu Vô Tế ngoài kịch bản phần lớn cũng không có học gì. Nhưng bất luận là tu hành, hay chỉ đơn thuần là thư pháp, một lão nhân gia đã ngàn vạn năm ở trong thế giới cổ đại như vậy, trình độ thư pháp chắc cũng là hạng nhất, cũng đẹp hơn nét chữ như gà bới của mình nhiều, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cái nàng viết không phải là bài thơ về xuất xứ của tên mình, mà là Trang Chu Mộng Điệp trứ danh: "Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã, tự dụ thích chí dư! Bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chỉ mộng vi hồ điệp dư, hồ điệp chi mộng vi Chu dư? Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ."

Dịch nghĩa: "Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu? Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau."

Sở Qua ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm: "Bất tri bất giác ngươi đã xem nhiều sách như vậy sao? Ngay cả sách của Trang Tử ngươi cũng xem qua..."

"Ừ, lần trước không phải nói ta đã lạc ấn rất nhiều sách để mang về xem hay sao?" Thu Vô Tế vừa viết vừa nói: "Trước kia ta cũng đã từng nói qua với ngươi, ta muốn xem đạo kinh của thế giới này, nên đã tự mình lên mạng tìm kiếm, đạo kinh thì khoan hẳn nói, chỉ biết hai vị Lão - Trang này đúng thật là tiên hiền."

Sở Qua rất hổ thẹn, tất cả mọi người đều lên mạng, nhưng cái người ta tìm kiếm chính là Trang Tử, còn cái mà bản thân hẳn tìm kiếm chính là cách lái máy bay'.

Vả lại, nàng còn đối với cái điểm cố Trang Chu mộng điệp này có cảm xúc rất đặc biệt, đó cũng là điều bình thường, đối với nàng mà nói, cái mà nàng bây giờ đang trải qua không phải chính là ý nghĩa của Trang Chu mộng điệp đó sao? "Ngươi cảm thấy cái mà ta đang trải qua có ý nghĩa của Trang Chu mộng điệp chứ gì?" Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Kỳ thực còn có rất nhiều."

Sở Qua ngạc nhiên nói: "Cái gì cơ?"

"Lúc mà ta nhìn thấy câu chuyện xưa này, thậm chí còn nghĩ, rốt cục là ngươi đã sáng tạo ra ta, hay là do ta theo đuổi thiên đạo, tự mình tưởng tượng ra một vị sáng thế chi thần?"

Sở Qua kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.

Trước kia lúc mà bản thân viết cái chương đó thì đang nghĩ gì cơ chứ?

Thu Vô Tế viết xong nét cuối cùng, tự mình đánh giá một chút, cười nói: "Cũng không tệ, đúng là có ngữ điệu của tiên hiền, tự có linh tính, cho dù ta không có học viết, mấy quyển này treo trong phòng khách, cũng tự có năng lực phù hộ."

"Không đúng, lúc nãy cái mà ngươi vừa nói..."

"Ơ, cái đó là nói đùa." Thu Vô Tế tùy ý nói: "Ta quan sát nghe nhìn đã mấy ngày nay, biết được ngươi thật sự có thể thông qua những tư tưởng khác nhau để viết ra thế giới của bọn ta, nhưng tri thức của ta thì tuyệt đối không thể viết ra được cái thế giới của ngươi, cho nên đương nhiên đó không thể nào là do ta tưởng tượng ra được, chỉ là cái cách nghĩ này rất thú vị, chẳng phải hay sao?"

Sở Qua thở dài: "Quả thực... chỉ là ta không nghĩ tới ngươi thế mà lại nghĩ chung một chuyện với ta. Nhưng cái gì cũng phải nói trước nha, người bình thường như chúng ta nghĩ những cái này, chẳng qua chỉ nghĩ vui chơi chút thôi, còn những người tu tiên như các ngươi thì khó mà nói, rất dễ dàng sẽ chìm sâu vào đó, những việc như vậy một khi đã lúm sâu vào rất dễ dàng bị tinh thần phân liệt, ngươi về sau cũng đừng nghĩ quá nhiều."
Bình Luận (0)
Comment