Chương 111: Cỏ đuôi chó lắc lư (2)
Chương 111: Cỏ đuôi chó lắc lư (2)Chương 111: Cỏ đuôi chó lắc lư (2)
Thu Vô Tế bật cười: "Nếu như ta đã xác định, thì còn phải suy nghĩ nhiều để làm gì, chúng ta là người tu tiên, ngược lại thuần túy hơn các ngươi mới đúng, giống như ta và ngươi cùng nghĩ về một chuyện, ta là vì để điều tra sự thật, còn ngươi là vì cái gì?"
"Ơ.." Sở Qua chật vật nói sang chuyện khác: "Ngươi nói những chữ này còn có tác dụng phòng hộ sao?”
Thu Vô Tế cũng chẳng bưồn so đo với hắn, cũng thuận theo đó nói qua việc khác: "Mặc dù ta không tu thư đạo, nhưng vạn pháp trên thế gian đều quy về một nơi, nếu đã có sẵn pháp lực, chung quy là sẽ có hiệu quả, bức tranh chữ này treo ở phòng khách, đại khái có tác dụng mê hoặc người xâm nhập, cũng coi như là một dạng phòng hộ."
Sở Qua hỏi: "Trước đó ngươi cũng chưa từng nghĩ qua, phải làm hệ thống phòng ngự như vậy, vì sao bỗng nhiên lại nghĩ đến cái này?”
"Ta chỉ là muốn trang trí phòng ốc một chút mà thôi, còn tác dụng phòng hộ cũng chỉ là tiện thể kèm theo. Mặt khác... Thu Vô Tế nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày xinh đẹp: "Hôm nay ta bỗng phát hiện dị năng của thế giới này rất đặc biệt, thế mà lại có tác dụng đối với ta, cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì... tóm lại không thể quá xem thường, vẫn nên có chút phòng hộ thì tốt hơn."
Sở Qua giật mình: "Ngươi chỉ ra ngoài để hái cỏ đuôi chó thôi, mà cũng gặp phải dị năng đến tập kích hay sao?"
"Không phải tập kích... chỉ là gặp mà thôi. Có lẽ đây chính là cái mà ngươi gọi là vận khí của nhân vật chính?" Thu Vô Tế nở nụ cười: "Ta là nữ nhân vật chính, không phải sao?"
Sở Qua: ".."
Vậy hôm nay ta cũng đã gặp, bất quá là do đứt chương bị đánh, cái này nên gọi là báo ứng hay là vận khí của nhân vật chính đây?
Chúng ta thế mà lại chung một ngày gặp phải những dị năng khác nhau, đây có phải là duyên phận hay không, Sở Qua cao hứng trở lại, cười nói: "Không phải tập kích thì tốt... rốt cục là dị năng gì mà lại có hiệu quả với ngươi vậy?"
Đôi mắt đẹp của Thu Vô Tế chuyển động, dừng lại trên mặt của hắn một lát, cuối cùng cũng không nói gì, khoan thai bước vào phòng bếp: "Ta đi nấu cơm, ngươi nên làm gì thì cứ làm đi." Vẫn là gương mặt này tương đối thuận mắt, không cần viết chữ cũng thấy thật anh tuấn.
Sở Qua cũng không đi đánh chữ nữa, rất vui vẻ cùng bước vào đó: "Ta buổi sáng đã liên tục đăng tải hai chương, mặc dù bị mắng là chó đứt chương... cũng nên nghỉ ngơi một lát, lao động và nghỉ ngơi kết hợp mới đúng nha."
"Được rồi, biết ngươi là M rồi (số nô lệ), để ngươi nghỉ ngơi nhưng ngươi nhất định muốn làm việc, vo sạch gạo này đi."
Sở Qua: "..."
Ngươi mà cũng biết dùng loại từ M này rồi sao?
Bản thân Thu Vô Tế cũng bắt đầu rửa rau, thuận miệng nói: "Cũng được, để tránh cứ trốn trong phòng không biết nên xem cái gì." Sở Qua cười đáp: "Nếu như ta nói ta đã rất lâu không có xem, ngươi có tin không..."
"Có liên quan gì đến ta sao? Vả lại ngươi cũng đã không thèm thanh minh rồi sao? Còn giải thích gì nữa?”
"Nhưng gặp cơ hội như vậy, vẫn cứ muốn giải thích một chút." Sở Qua đang vo gạo, đột nhiên cười nói: "Ngược lại có một chuyện tốt, ngươi nghe xong sẽ rất vui."
Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Là cái gì?"
"Bọn họ cho rằng ngươi chính là một độc giả đang mô phỏng Thu Vô Tế trong sách cơ đấy."
"Đây chẳng phải là cách nghĩ bình thường sao? Có ai cho rằng đây chính là Thu Vô Tế thật đâu..."
"Mấu chốt ở chỗ, bọn họ cảm thấy ngươi không giống cho lắm." Sở Qua cười ha hả đổ gạo vào nồi cơm điện: "Ngươi nói xem, đây có phải là chuyện tốt hay không?"
Thu Vô Tế đang rửa rau bỗng nhiên dừng lại, cũng có chút xuất thần.
Đương nhiên là chuyện tốt, điêu đó có ý nghĩa bản thân đã càng ngày càng thoát ly khỏi cái nhãn hiệu đã được thiết lập sẵn kia.
Khóe miệng nàng bất giác cong lên ý cười, mở miệng lại nói: "Cái này thì có gì mà vui chứ, đối với bản tọa đây chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?"
Sở Qua: "...
Mẹ nó, chết cũng kiêu ngạo a.
Thu Vô Tế bắt đầu thái thịt.
Sở Qua ngẩn ra: "Không dùng tiên pháp sao?" Thu Vô Tế nói: "Ta muốn dứt khoát thể nghiệm tỉ mỉ một chút, nếu như quá hoàn chỉnh, sẽ mất đi hứng thú."
Ngươi cũng cảm thấy như vậy có hứng thú hơn hay sao? Ta cũng cảm thấy như vậy a.
Sở Qua nhìn bộ dạng Thu Vô Tế mang cái tạp đề để nấu ăn kia, quả thực hắn rất muốn ôm chằm lấy nàng từ phía sau, nhưng lại không dám.
Chỉ có thể miễn cưỡng quay đầu lại: "Gạo này cần thêm vào bao nhiêu nước?” "Hơi ngập qua một tí, đúng rồi..."
Cái phòng bếp nho nhỏ, một người làm cơm, còn một người làm đồ ăn, nhất thời cũng không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh nước chảy ào ào, và âm thanh của dao thớt kia, xen lẫn vào âm thanh của ... một gia đình.
Cỏ đuôi chó bên cửa sổ bị gió thổi lay động, giống như tâm trạng của Sở Qua giờ khắc này vậy.
"Buổi chiều sau khi ta đánh xong chương... ban đêm hai chúng ta ra ngoài chơi được không?" hắn đột nhiên nói.
Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Sao lại bỗng nhiên nói đến điều đó? Có gì vui sao?"
"Ta phát hiện, lâu như vậy, hình như cũng chưa đưa ngươi đi chơi qua... có một số thứ nữ nhân hiện đại bây giờ cũng nên trải nghiệm một chút."