Chương 113: Đêm thất tịch (2)
Chương 113: Đêm thất tịch (2)Chương 113: Đêm thất tịch (2)
Tạm gác lại người hóa trang này... lão quản lý dường như thấy được cảnh tượng ba tháng sau Thu Vô Tế sẽ phát hiện ngay cả bản thảo của hình đại diện còn chưa ra lò, liền trực tiếp lặn xuống nước không lên tiếng nữa.
Thu Vô Tế không nhanh không chậm cầm lấy điện thoại di động, chụp cho mình một tấm hình, muốn gửi cho nhân vật Miêu kia. Ngón tay đặt trên con chuột chỉ thiếu một chút đã nhấn xuống, lại lắc đầu từ bỏ, chạy ra ngoài cầm bút mực lên, tự vẽ một cái hình cho mình.
Tông chủ lão giang hồ vẫn có một chút ý thức, cảm thấy hình chụp của mình lỡ như bị người ta truyền đi thì không phải là chuyện gì tốt. Hình vẽ thì không có sao, có ý nghĩa là được. Nhất định phải đẹp, đủ oai phong, đủ uy nghiêm!
Thu Vô Tế tràn đầy lòng tin vẽ một tấm hình đầy đủ ý nhị, cầm điện thoại chụp lại, chuyển cho nhân vật Miêu: "Cứ dựa vào đây mà làm cái hình đại diện Q bản."
Đối diện rất khách khí: "Đã nhận được, chúng ta sẽ cố gắng tìm nữ thiết kế tốt nhất."
Thu Vô Tế cảm thấy đã ổn thỏa, yên lòng rời khỏi QQ, mở file PDF "Thái Thanh kinh" đã tải về lên xem.
Đạo kinh của thế giới này vẫn rất có ý nghĩa...
Mặc dù ngay cả bản thân cũng cảm thấy những việc làm và tu đạo gần đây dường như không mấy hợp với thói thường... ban đêm còn phải xem phim, đi chơi... ừm, trải nghiệm sự đời, chẳng qua cũng chỉ là như vậy. ...
"Đây là đâu, không phải sân chơi sao? Ơ..."
Bên trong đường dành riêng cho người đi bộ, Thu Vô Tế nhìn theo biển người, trực tiếp lỡ miệng hỏi.
Sao không giống với sân chơi trong tưởng tượng của mình vậy.
Hai gò má Sở Qua run rẩy một chút: "Ngươi hiểu quá trình hẹn hò lắm hay sao?"
"Hẹn cái gì hò, ai hẹn hò với ngươi?" Thu Vô Tế nói: 'Chẳng phải nói đưa ta đi trải nghiệm những thứ mà các cô gái thường chơi hay sao?"
"Quẹo qua con đường này liền có một khu vui chơi... nhưng chúng ta còn chưa có ăn cơm, ngươi có muốn ăn bữa tối dưới ánh nến không." Thu Vô Tế trừng mắt một cái, trong tìm kiếm không có nói đến cái này, cái gì gọi là ăn tối dưới ánh nến?
"Bữa tối thì cứ là bữa tối, có đèn không dùng, thắp nến làm gì, nhà chúng †a đâu có người chết."
".. thôi vậy, chỉ nói như vậy thôi." Sở Qua ngẩng đầu nhìn ráng chiều nơi chân trời, cười nói: "Ăn cơm đợi lát nữa mới nói, nơi đây rất nhiều đồ ăn vặt, ngươi bình thường cũng chưa ăn qua, cũng rất đáng tiếc. Đến đây, thử que kem này trước xem sao?”
Trên con đường buôn bán náo nhiệt, một thiếu nữ đã hơn vạn tuổi' mặc áo sơ mi trắng quần jeans xanh, mang giày thể thao màu trắng vừa mua được, cột tóc đuôi ngựa cao cao, liếm đáp que kem đi bên cạnh người nam nhân kia, ăn đến nỗi hai con mắt nheo lại. Cái thứ này ăn ngon, lạnh lạnh, ngọt ngọt, mềm mềm, giống như ngọc tuyết quỳnh tương của tiên gia vậy, nhưng nó chỉ là vật của phàm thế, nhưng lại ăn ngon giống đồ của tiên gia vậy.
Sở Qua này, vậy mà giấu hơn cả tháng cũng không nói với ta... cái này nếu tự mình làm lấy thì sao?
Sở Qua có chút áy náy nói với nàng: "Trước đó mấy lần đưa ngươi đi siêu thị bên cạnh mua đồ, cũng không đi xa hơn, cũng chỉ vì công việc của ta, ta quá thích nằm ở nhà rồi..."
"Cái này nếu tự mình làm thì phải làm như thế nào?"
"Ta nhớ hình như có máy chuyên làm thứ này? Cũng không để ý cho lắm, quá phiền phức rồi, không cần thiết."
"Vì sao lại không cần thiết?"
"Bởi vì nếu ngươi cảm thấy ngon đều muốn mang về nhà làm, cái gian phòng kia của chúng ta không có chỗ để bày biện nhiều máy móc như vậy..."
Nhìn thấy Thu Vô Tế đã liếm hết que kem, Sở Qua lại mua hai cái kẹo đường, chia cho Thu Vô Tế một cái.
Hai người cầm kẹo đường, cực kỳ đồng bộ cắn một cái, lại cực kỳ đồng bộ liếc xéo lối phương, lại nhìn thấy những sợi tơ đường bên khóe miêng đối phương, giống như hai con mèo bông.
"Anh ơi, anh ơi." Bên cạnh có một bé gái ôm theo rất nhiêu hoa hồng, kéo kéo góc áo của Sở Qua: "Bạn gái anh xinh đẹp như vậy, mua đóa hoa đi?"
Sở Qua sững sốt một hồi: "Ở đây bình thường cũng có người bán hoa sao?"
Bé gái ngược lại bị hắn nói cho sững sốt, trả lời: "Anh ơi, đêm nay là đêm Thất Tịch mà."
Thu Vô Tế: "..."
Trên đầu Sở Qua đầy mồ hôi lạnh, trùng hợp như vậy thật sao? Bằng thực lực của mình ta đã độc thân hơn 28 năm, từ trước đến giờ cũng chưa từng nhớ qua ngày tháng âm lịch, hôm nay không có vào nhóm, cũng không nghe ai nói... chẳng trách hôm nay đường dành riêng cho người đi bộ lại náo nhiệt vượt qua dự đoán của mình như vậy.
"Ừm... mua một đóa... không, chín đóa..."
"Âm!" pháo hoa bỗng nhiên nở rộ trên bầu trời đêm.
Trời đã tối.
Sở Qua ngẩng đầu nhìn trời, pháo hoa sáng chói chiếu rọi sắc trời đêm, dường như có thể nhìn thấy ngân hà ở nơi xa xôi kia, như ẩn như hiện trong bầu trời đêm.
Quay đầu nhìn lại, Thu Vô Tế cũng đang ngẩng đầu nhìn trời, dung nhan tuyệt sắc còn tươi đẹp hơn cả pháo hoa.
Trên con đường đi bộ rộn ràng, biển người ào ạt dường như đã cách cả một thế giới, chỉ có dung nhan của nàng chiếu sáng trong tim.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số. *
*Tạm dịch là: Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian.