Chương 114: Lúc làm giả thành thật
Chương 114: Lúc làm giả thành thậtChương 114: Lúc làm giả thành thật
Ta đã cùng bạn gái đi chơi thất tịch đấy... tâm tư của Sở Qua đều đang lơ lửng.
Rất đột nhiên, nhưng dường như cũng không phải đột nhiên lắm.
Nếu như sẽ cùng một người trải qua thất tịch, đó đương nhiên chỉ có thể là Thu Vô Tế.
Người từ trong sách đi ra... tốt thật.
"Cái gì là đêm thất tịch?" Thu Vô Tế hỏi Sở Qua.
"Hừm..." ánh mắt Sở Qua rời rạc: "Chính là ngày lễ của những người yêu nhau... aiiida đừng đánh, ta thật sự không biết hôm nay chính là đêm thất tịch... kỳ thực cứ coi như không có gì là được, chúng ta chỉ là thuần túy ra đây chơi mà thôi, tâm tịnh tự nhiên thanh..."
"Chúng ta ra đây chơi mới biết là đêm thất tịch, chứ không phải bởi vì đêm thất tịch ngươi mới đưa ta ra đây!" Thu Vô Tế quơ chín đóa hoa hồng trong tay, rất nghiêm túc nói: "Ngươi không nên vì vậy mà có hiểu lầm gì!"
Sở Qua cười tủm tỉm: "Ừm ừm."
"Ta nhận hoa là bởi vì mua thì cũng đã mua rồi, không nên lãng phí." Thu Vô Tế càng thêm nghiêm túc: "Lát nữa đem về còn có thể trồng, ta có pháp thuật có thể khiến chúng nó tiếp tục sống."
Sở Qua vẫn là cười híp mắt: "A đúng đúng đúng, biết rõ."
"Cái giọng của ngươi đúng là kỳ quái!"
"A, ăn ở tiệm này thế nào? Bò bít tết kiểu Ý, có thể thử một chút phong vị của nước khác?"
"Ăn ngon không?"
"Chắc cũng được..."
"Tại sao ăn bữa cơm còn phải đứng xếp hàng?"
"Đây chẳng phải là chứng minh ăn ngon sao?"
"Kiến thức của người phàm, đổi một tiệm khác thôi." Thu Vô Tế nắm cổ áo của Sở Qua: "Nhìn một dãy người ngồi ở bên ngoài xếp hàng, cái bộ dáng đó thật ngu xuẩn”"
"Ta thì nghi ngờ hôm nay nếu chúng ta không xếp hàng sẽ không ăn được gì cả đâu."
"Vậy thì không ăn, thừa dịp người khác ăn cơm, chúng ta đi làm những thứ khác, có thể không cần phải chen lấn như vậy. Dù sao trên đường cứ mãi ăn đồ ăn vặt nên cũng không đói bụng, nếu trễ chút nữa có đói bụng thì cứ ăn khuya là được chứ gì."
Sở Qua sợ hãi than: "Thu tông chủ, quả thực thông minh."
"Cái này cũng phải nói." Thu Vô Tế ngẩng đầu, đuôi ngựa hất cao: "Đạo lý này ở thế giới nào cũng có, do ngươi ngốc thôi!"
Sở Qua suy nghĩ một chút, móc điện thoại ra đặt trước vé xem phim, cũng chả cần quan tâm hôm nay là chiếu phim gì nữa, có thể mua được vé cũng đã tốt lắm rồi... tìm nửa ngày mới thấy xuất 9 giờ còn dư lại hai vé chỗ ngồi trong góc, Sở Qua dựa vào tốc độ tay của 28 năm đơn thân nhanh chóng đặt vé, thở ra một hơi: "Đi thôi, cứ vào khu vui chơi trước, lát nữa chúng ta đi xem phim cũng vừa đúng lúc." Hai người nhanh như chớp vào khu vui chơi, Sở Qua mua vé vào cửa.
Thu Vô Tế nói: "Người ở đây còn nhiều hơn so với tàu điện ngầm, tại sao lại không cần mã QR?”
Sở Qua: "hừm..."
Thu Vô Tế chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không tiếp tục xoắn xuýt, ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc kia, lắc đầu ra vẻ không hứng thú cho lắm.
Bản thân cũng có thể bay được, còn ngồi cái này làm gì.
Một đám người ngồi trên đó la hét ầmï, đúng là ngu ngốc.
Sở Qua sớm đã liệu trước, cười nói: "Có muốn thử cái đó một chút hay không?"
Thu Vô Tế quay đầu nhìn vê hướng hắn đang chỉ, có người dùng phi tiêu đang ném khí cầu, một cái cũng ném không trúng, bên cạnh bày biện một đống đồ chơi, ngược lại là rất đáng yêu.
"Cái này là làm gì vậy? Phi tiêu ném trúng rồi sẽ được tặng đồ hay sao?"
"Đúng vậy a, cái này đối với ngươi không phải rất dễ dàng kiếm được hay sao?"
Thu Vô Tế do dự một lát: "Cái này gạt người ta, không tốt lắm đâu?"
"Ngươi dựa vào bản lĩnh của mình, sao lại là gạt người?"
"Ta tu tiên, thật sự không có chút tính khiêu chiến nào, cho dù là trò chơi cũng phải có chút tính khiêu chiến mới có chút thú vị."
Sở Qua nghiêng đầu nhìn nàng cả nửa buổi, phát hiện nàng đích thực là không có hứng thú cho lắm, bất đắc dĩ vò đầu: "Nhà ngươi a, dường như không hề có tâm hồn trẻ thơ chút nào."
Nói ra cũng phải, muốn khiến một lão bà tu hành hơn vạn năm có hứng thú với trò chơi, chỉ sợ là không hề dễ dàng. Đã lên vi tính chơi lâu như vậy, chỉ xem phim và tra tài liệu, khắp nơi đều có quảng cáo trò chơi cũng không thấy nàng hiếu kỳ mà chơi thử.
Ừm, lòng hiếu kỳ và tính thích chơi đùa cũng không nhiều, quá là Phật hệ, nếu không bọn họ cũng sẽ không lâu như thế mới ra đây chơi lần đầu.
Nghĩ như thế, hết rồi, cái nhà ma mà hắn mong đợi nhất cũng trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Cái quỷ gì có thể dọa được nàng chứ, không chừng bị nàng cho một cái thái hư hỏa hóa thành tro bụi...
Nghĩ trái nghĩ phải một hồi mà nhức cả dái: "Vé vào cửa rất đắc a..." Khóe miệng Thu Vô Tế lộ ra nụ cười: "Đi thôi, cái nhà ma."
Sở Qua ngây ngốc: "Sao ngươi biết được..."
"Ta tìm thấy." Thu Vô Tế chấp tay sau lưng từng bước một đi về phía trước: "Nghe nói bạn trai đưa bạn gái đi chơi, chỗ yêu thích nhất chính là đu quay và nhà ma, đu quay có thể khiến cho hai người ở chung trong một cái phòng nhỏ trên trời, đợi cho cô gái bị dọa đến tái nhợt thì liền ôm ôm ấp ấp một chút..."
Sở Qua: "Gạt người đó, bọn họ cài nút rất chặt giống như ôm cái chùy á."
Thu Vô Tế không để ý tới hắn, nói tiếp: "... trong nhà ma có thể thấy những cô gái sẽ bị dọa đến tự mình nhảy vào ôm lấy hắn"
Sở Qua: "Gạt người đó, những cô gái thời bây giờ, bình pha lê cũng có thể đâm chết quỷ."
Thu Vô Tế thả nhiên nói: "Bản tọa ngược lại muốn xem bọn họ làm sao giả thần nhác quỷ."
Sở Qua: "Ta cảm thấy hay là thôi đi, †a sợ phải đền tiên cho người ta."
Thu Vô Tế: "Bản tọa giống như loại người không có chừng mực như vậy sao?”"...
Nhà ma.
"Ầm!"
Sở Qua nhìn thấy nhân viên giả quỷ bị Thu Vô Tế một chưởng đánh văng xuống đất, bưng kín lấy mặt.
"Là sao..." Thu Vô Tế lắp ba lắp bắp: "Không phải nói đều là giả hay sao? Tại sao lại có người thật nhào tới như vậy..."
Bản tọa làm cảm nhận được khí tức người thường đang tiếp cận mới phải ra tay đánh lại! Nếu như không, lỡ có người ám toán thì phải làm sao bây giờ! Sở Qua ngươi phải tin tưởng ta...
Tên nhân viên nằm trên mặt đất kia vừa tức vừa gấp: "Bây giờ đều phải cố gắng đạt mức chân thật, nếu không thì ai sẽ chơi chứ!"
"Vậy.." Thu Vô Tế lúng túng nói: "Chẳng phải như vậy thì các ngươi sẽ thường xuyên bị đánh hay sao?”
Tên nhân viên lấy tay che nửa bên mặt rõ: "Người khác nhìn thấy quỷ, trước tiên sẽ nép vào bên cạnh bạn trai mình, †a đóng vai quỷ nhiều năm như vậy chưa thấy ai dám tát thẳng vào cái mặt quỷ của mình như vậy! Ngay cả đàn ông cũng không có!"
Sở Qua không ngừng xin lỗi: "Anh ơi xin lỗi xin lỗi, bạn gái của ta có chút bạo lực." Cái đó là có chút bạo lực hay sao? Tên nhân viên ôm mặt, trên mặt cảm thấy rất đau, ngược lại là nhìn vào mặt Sở Qua, trong ánh mắt toát ra sự đồng tình khôn xiết.
Tên này ở nhà chắc hẳn sẽ rất thê thảm, phần lớn chính là cái dạng phải quỳ trên sầu riêng.
Sở Qua mặt đỏ tới mang tai, vội vàng kéo Thu Vô Tế cũng đỏ cả mặt rời đi, hai người nhanh chóng tiến vào một lối đi khác, tránh xa cái ông anh giỏi bói toán đoán trúng phốt việc quỳ sầu riêng kia.
"Ta không phải cố ý." Thu Vô Tế đã quên mất tay đang bị hắn kéo, yếu ớt giải thích.
"Ừm ừm." Sở Qua nhìn lén cái tay đang bị mình kéo kia, tâm tình là lạ.
Người khác là bị hù dọa đạt thành mục đích, còn bản thân đây là sau khi đánh quỷ, ngoài ý muốn đạt thành mục đích, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút không đúng... mặc kệ, đạt thành mục đích là được, lát nữa sẽ cho cái ông anh đóng giả quỷ kia một chút tiền bo...
"Hù!" lại một con ác quỷ lao tới, hóa ra còn chưa nhận được sự cảnh báo của đồng nghiệp.
Sở Qua cũng không dám để cho Thu Vô Tế xuất thủ nữa, trước tiên kéo nàng vào ngực mình, xoay người lại, dùng lưng ngăn trước mặt ác quỷ.
Cái trán của Thu Vô Tế chạm vào ngực của hắn, trong lòng lại khẽ động, có cảm giác khó nói nên lời đang lan tràn ở trong lòng
Rõ ràng nàng thừa biết bọn quỷ này là giả thôi.
Mặc dù biết rõ, cho dù là quỷ thật, thì bản thân cũng có thể chỉ phất tay thôi cũng khiến cho bọn chúng biến thành tro bụi.
Nhưng khi có người dùng lưng đỡ lấy nguy hiểm, kéo mình vào trong ngực để bảo vệ, cái cảm giác kia...
Phải chăng đã hơn một vạn năm không có trải nghiệm qua?
Sở Qua kéo nàng vào lòng, thấy nàng có vẻ không chút phản ứng, có chút chộp dạ buông ra: "Cái đó... ta sợ ngươi không nhịn được, lại phải bồi thường tiền thuốc men..."
Cái gì ý cảnh, cái gì thể nghiệm đều bị phá vỡ đến không còn một mảnh.
"Bồi thường tiền thuốc men cho ngươi á Sở Qua!" Thu Vô Tế hung tợn một cước giãm lên chân hắn, sải bước bỏ đi.
"2" Sở Qua ôm chân khập khiểng nhảy nhảy ra ngoài: "Aii aii đợi ta với..." Đây là sao vậy? Thật là? Dựa vào thực lực độc thân 28 năm của hắn.