Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Trận Chiến Mở Màn Của Sơ Ca Sở Qua (2)

Chương 122: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (2) Chương 122: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (2)Chương 122: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (2)

Hắn không chỉ là nam, lại còn có cả bạn gái nữa chứ, bạn gái đó e rằng còn có thể một tay nâng tên gầy kia bay lên nữa chú, nhị thiếu gia ngươi vẫn là tỉnh lại đi, bằng không ngươi giả nữ?

Ồ không đúng, nữ nhân đó ư?

Sở Qua không cho Thu Vô Tế ra mặt, chỉ là âm thầm trấn trận. Trong lòng hai người đều cảm thấy Thu Vô Tế không cần phải thể hiện quá nhiều năng lực trước mặt người ngoài thì tốt hơn, nếu nhất định phải biểu lộ ra đương nhiên cứ để Sở Qua, suy cho cùng Thu Vô Tế ngay cả thân phận cũng không có. Chỉ là ngăn cản đối phương một trận, hiện giờ Sở Qua luyện thân pháp gia Kim Chung Tráo ngăn ở đầu hẻm một hai phút chắc chắn không phải là vấn đề.

Người đàn ông vạm vỡ ở trong hẻm bên đó nhìn thấy có người chặn ở đầu hẻm, vừa vội vừa tức giận quát: "Cút ra."

Nói rồi trực tiếp lao thẳng vào người Sở Qua.

Trên người Sở Qua nổi lên ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, sau khi va đập, thân hình lù lù bất động, người đàn ông kia lại giống như là đụng vào một bức tường, đau đớn hừ một tiếng rồi lùi lại mấy bước rồi mới đứng yên được.

"Ui, cái bàn này vững quá rồi, đội sầu riêng vẫn thật sự là hữu dụng?" Trong lòng Sở Qua lóe lên ý niệm trở về tiếp tục đội sầu riêng, liền thấy có hai người đàn ông cao to lao tới, thần sắc dữ dẫn nói: "Hóa ra là bọn phá đám, tìm chết."

Nhân sĩ hắc đạo thần sắc dữ tợn, nắm đấm to như cái bát, thế như hổ điên, cả đời này Sở Qua cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đối mặt với cảnh tượng như vậy, thế nhưng thời khắc thật sự phải đối mặt, ngay cả một chút cảm giác căng thẳng cũng không có.

Bước chân hoàn toàn theo bản năng nhẹ nhàng bước ra, rõ ràng là ở trong hẻm nhỏ, đánh giáp lá cà, nhưng lại giống như đi bộ nhàn nhã dạo chơi, hia người đó trượt qua người, ngay cả góc áo cũng không dính vào người hắn, ngược lại bản thân dùng sai lực đạo, ngã bổ nhào xuống đất.

Đám người Trương Kỳ Nhân ở chỗ xa kinh ngạc đến mức trợn mắt há miệng.

Nhị thiếu ở chung phòng này thật sự là mẹ nói quá soái! Đây là lăng ba vi bộ trong truyền thuyết ư? Một giây sau Sở Qua khí soái quay lại nguyên hình.

Hắn hoàn toàn chưa từng luyện công kích kỹ pháp, dù sao đối thủ cũng để lộ quá nhiều sơ hở, hắn cũng chỉ thuận thế một đấm đánh vào mặt của người đàn ông bên trái, lúc đang cảm thấy từng quyền đến thịt, dưới xương sườn đã đau nhức rồi.

Thế nhưng người đàn ông còn lại thì không biết từ bao giờ đã rút ra một thanh chủy thủ, thân hình lảo đảo đã đâm xuống xương sườn hẳn, hắn hoàn toàn không phát hiện.

"Keng!"

Kim quang nổi lên, chủy thủ đâm vào thịt nửa tấc, không thể đâm sâu.

Người đàn ông kia kinh ngạc đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra rồi, xảy ra chuyện gì vậy? Sở Qua đau khổ gầm lên một tiếng, lại dùng một quyền đập vào mặt của người này, nắm đấm mang theo kim quang đập vào mặt hắn ta cũng sắp biến dạng rồi, hắn ta điên cuồng phun ra máu tươi nặng nề đập vào tường.

"Mẹ... nó..." Sở Qua đau đớn ôm lấy sườn, khom người cúi đầu, những người khác của phe đối phương đã bỏ rương xuống, rút hết chủy thủ ra.

Sở Qua: ".."

"Thanh niên sức trâu ở đâu tới..." Đối phương hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hung tính nổi lên nói: "Muốn là đại hiệp chính nghĩa ư, làm cái mẹ ngươi."

Chủy thủ lao tới.

".." Sở Qua liền muốn lùi vê sau.

Một khắc sau trước mắt hoa lên, Thu Vô Tế đã chắn ở trước mặt, ngón tay trắng như ngọc khẽ bóp lấy chủy thủ.

Người kia: "?"

Ngón tay lướt qua, tất cả chủy thủ đều hoàn toàn nằm trong tay của Thu Vô Tế từ bao giờ, ở trong ánh mắt như thấy quỷ của mọi người, mấy thanh chủy thủ bị bóp thành sắt vụn.

Những ngày qua Thu Vô Tế vẫn luôn giữ trạng thái mỉm cười lúc này đã vô cùng băng lạnh nói: "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng dám đả thương hắn."

"Bịch!" Mấy tiếng trâm trâm vang lên, tất cả mấy người đàn ông kia đều bị cự lực vô hình nghiền qua, sau đó ngã về sau mười mấy mét, trực tiếp ngã ở lối ra.

Cảnh sát đúng lúc này cũng phá cửa chạy ra.

Thu Vô Tế đã mang theo Sở Qua biến mất không thấy đâu nữa. Một nam tử gây gò từ đầu tường chỗ xa bay nhào tới, cười quái dị nói: "Trương đại thiếu gia bảo tôi chào hỏi Vương đại thiếu."

Lâm Vũ Dương cúi đầu nhìn công trạng, lại ngẩng đầu nhìn tên gầy đã biến mất trong bóng tối, nhíu mày nói: "Trương Tiếu Nhân thay đổi tính tình rồi ư? Hắn làm như vậy, có tính là vi phạm điều cấm ky của bọn họ không?"
Bình Luận (0)
Comment