Chương 121: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (1)
Chương 121: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (1)Chương 121: Trận chiến mở màn của sơ ca Sở Qua (1)
"Trưởng khoa Lâm nói đùa rồi." Thần sắc của Vương Chấn Khôn hơi cứng lại, vẫn là miễn cưỡng cười nói: "Khách tự mình mang tới, liên quan gì đến tôi."
Người bên cạnh hắn dáng vẻ như trợ thủ đứng ra chặn cảnh sát đang muốn vào phòng: "Ai da, trong này là phòng cơ yếu của chúng tôi, các người có lệnh lục soát không? Tôi muốn khiếu nại các người."
Điện thoại của Lâm Vũ Dương vang lên, dường như có người muốn can thiệp.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Chấn Khôn thở ra một hơi bắt đầu cười lạnh, Lâm Vũ Dương không nhận điện thoại, bỗng nhiên hỏi: "Trợ lý này của anh không tệ, năng lực rất mạnh, người cũng rất trung thành, anh rất tín nhiệm hắn ta à?"
Một loại dị lực kỳ quái trải qua hồn hải, Vương Chấn Khôn vừa tự cho rằng có thể thở phào rồi vội vàng không kịp phòng bị, không có cách nào kiêm chế được mà lớn tiếng nói: 'Hắn có năng lực cái rằm, nếu không phải là nể mặt vợ hắn, sớm đã đuổi hắn rồi! Buổi tối vốn dĩ nói để vợ cùng đến uống rượu, còn không phải là là xú điều tử ngươi rảnh rỗi đến kiếm chuyện."
Không khí tính lặng.
Sắc mặt của Vương Chấn Khôn dần dần đỏ lên như gan heo, trợ lý Mộc Mộc trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, những thuộc hạ khác xung quanh cũng vô thức lùi về sau.
Sở Qua bị Thu Vô Tế ẩn thân đưa đến xem náo nhiệt suýt chút nữa thì cười đến lăn qua lăn lại, năng lực này của Lâm Vũ Dương dùng rất tốt cũng rất thú Vị.
Trợ lý đó lớn tiếng nói: "Nơi này không chỉ có buôn lậu thuốc phiện, còn có sòng bạc."
Tất cả cũng không còn huyền niệm nữa.
Lâm Vũ Dương thở dài một tiếng nói: "Thất Rịch của người khác, Thất Tịch của chúng ta."
Trợ lý làm người dẫn đường, đưa Lâm Vũ Dương đi đến sòng bạc. Thu Vô Tế truyền âm nói với Sở Qua: "Sòng bạc bên dưới có cửa ngầm, có người mang theo đồ... ô, còn mang theo cả thùng bọn họ nói là thuốc phiện chạy rồi."
"Cả thùng... Thân sắc của Sở Qua cũng có chút nghiêm trọng. Đây chính là thuốc phiện.
Lâm Vũ Dương dẫn người xông vào, hiệu suất tuy rằng rất cao, thế nhưng vì có cửa ngầm để chạy, không kịp chặn ở bên ngoài hiển nhiên là không kịp bắt. Thuốc phiện và cả những vật chứng quan trọng khác phải làm thế nào đây?
Thế nhưng can thiệp vào những chuyện này...
Thấy hắn do dự, Thu Vô Tế hỏi: "Cái gì là thuốc phiện?”
Sở Qua đè thấp giọng nói: "Thứ hại người, tương tự như đan dược gây nghiện mà Ma Môn dùng để khống chế nô dịch người khác mà ta viết... quốc gia tuyệt đối cấm những thứ này, trả ra máu tương của rất nhiều chiến sĩ.
Thu Vô Tế thấy ngữ khí đó của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, khẽ gật đầu nói: "Chẳng trách ngữ khí của đồng môn ngươi lại nghiêm trọng lạnh lẽo như vậy... vậy chúng ta giúp hắn một tay."
Thấy dáng vẻ như lẽ đương nhiên của nàng, nỗi sợ hãi trong đáy lòng của Sở Qua bỗng nhiên không còn nữa, bật cười nói: "Thu tông chủ thật sự là ánh sáng chính đạo."
Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Là ngươi viết."
Nàng đưa tay ra ấn vào bả vai Sở Qua, hai người "soạt" một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.
Hẻm nhỏ phía sau hộp đêm bỗng nhiên có một cánh cửa đẩy ra, mấy người đàn ông vạm vỡ ôm thùng ôm túi hoảng sợ chạy ra.
Chỉ cần những thứ này không bị cảnh sát thu giữ, chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển được. Cho dù bị nắm là buôn thuốc phiện, cũng hoàn toàn không phải là một khái niệm.
Thực ra về lý thuyết những thứ này chỉ cần một mồi lửa là dứt khoát nhất, thế nhưng ai nỡ chứ?
Đó đều là tiền a.
Ở bức tường phía xa, Trương Kỳ Nhân dẫn theo mấy người nấp ở trong bóng tối, lặng lẽ nhìn động tĩnh trong hẻm nhỏ. Thấy có người đi ra, Trương Kỳ Nhân võ vỗ một nam tử gầy ốm bên cạnh mình nói: "Đến lúc cậu lập công chuộc tội rồi...
Nam tử đó lại chính là người trước đây có ý đồ ám sát hắn, nghe nói vậy chỉ cười khổ nói:
"Cho dù là nhị thiếu gia không phân phó, chuyện này tôi cũng nguyện ý làm."
Trương Kỳ Nhân cười lạnh nói: "Thật sao? Nhiều năm như vậy rồi sao lại không thấy các ngươi làm? Ngược lại còn ám sát ta vừa nhanh vừa ác."
Nam tử lặng yên không nói, bước chân đang muốn đi ra làm việc, lại bỗng nhiên "A" một tiếng, dừng bước chân lại.
Trương Kỳ Nhân bỗng "a" một tiếng, thấy bỗng nhiên có bóng người xuất hiện trong hẻm nhỏ, thần sắc co rút nói: "Sao hắn cũng đến rồi, duyên phận của ta và hắn cũng đến mức này sao? Lúc cùng ở sao lại không nhìn ra chứ... ôi thật sự đáng tiếc hắn lại là nam."
Thuộc hạ xung quanh: "..." cạn lời