Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 124 - Chương 124: Hoa Hồng (2)

Chương 124: Hoa hồng (2) Chương 124: Hoa hồng (2)Chương 124: Hoa hồng (2)

Thu Vô Tế nói: "Chuyện dẫn quan phủ đến tấn công đối thủ trên đường, là đại ky ở trong giang hồ, không biết thế giới này của các ngươi quy tắc như thế nào."

"Cũng tương tự vậy." Sở Qua nói: "Cho nên hắn sử dụng người của anh trai hắn ra mặt, đem ngòi lửa hướng về anh trai hắn... quanh đi quẩn lại, thực ra vẫn là đang tranh giành."

Thu Vô Tế trầm lặng một lát nói: "Viên đá này bắn trúng bao nhiêu con nhạn?"

"Bất kể hắn vì mục đích gì, chỉ riêng chuyện giúp đỡ cảnh sát bắt được thuộc phiên, cũng đã là vô cùng chính nghĩa không thể chỉ trích được rồi, cho dù Lâm Vũ Dương biết e rằng cũng sẽ biểu dương hắn đôi lời."

Sở Qua giống như đau răng hít vào một hơi, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là gửi tin nhắn cho Trương Kỳ Nhân: "Đền tôi tiền y phục, hai chiếc."

Trương Kỳ Nhân rất nhanh đã hồi âm: "Quả nhiên cậu biết chuyện này là do tôi thao túng... thật kỳ quái, hiện giờ tôi lại không nhìn thấu cậu rồi, lấy đâu ra ngưu bức như vậy? Cậu sớm ngưu bức như vậy thì chúng ta sẽ lăn lộn đến mức này sao?”

Sở Qua nói: "Tôi mới cảm thấy cậu viết tiểu thuyết mới là lãng phí nhân tài, cậu sớm ngưu bức như vậy sẽ lăn lộn đến mức này sao?"

"Chính là viết tiểu thuyết rèn luyện, tôi thiết kế nhân vật chính âm nhân còn nhiều nữa..."

"Tôi viết nhân vật chính biết tán gái như vậy bản thân tôi sao lại không biết..."

"," Trương Kỳ Nhân không trả lời, lặn đi mấy giây, rất nhanh lại xuất hiện: "Được rồi, đền cho cậu rồi, cậu xem trong sách."

Sở Qua không hiểu gì mở App tiểu thuyết ra, đầu tiên là ánh vàng rực rỡ, sáng chói mắt của hắn: "Ỷ Thế Hiếp Người đã thưởng một ngàn vạn điểm cho "Sở Thiên Vô Tế”, trở thành cuốn sách hoàng kim tổng minh."

Sở Qua phát một biểu tình cạn lời, không biết nên nói gì nữa.

Suy đi tính lại, cũng tiết kiệm được năm vạn? Không đúng, nếu trừ thuế, càng ít... sao bỗng nhiên có chút đau lòng vậy, ngươi đền ta tiền y phục, cho điểm làm mẹ gì, ngươi đổi điểm thành y phục ư?

Trương Kỳ Nhân trả lời bằng biểu tình cười hi hi: "Thế nào, có cảm thấy mình giống như đang giúp tôi rửa tiền không?"

Sở Qua nói: "Đâu ra mà nhiều lời như vậy chứ? Y phục của tôi hàng vỉa hè, đáng bao nhiêu, đây là làm gì."

Trương Kỳ Nhân nói: "Tôi không phải là độc giả của cậu ư? Cậu quản trời quản đất còn quản cả độc giả độc giả tôi thích thưởng thế nào ư? Không chỉ là cậu, mấy ngày qua tôi lên mười mấy quyển minh chủ rồi, bạc trắng cũng có, lúc này cho cậu cũng muộn rồi, chủ yếu là sợ cậu nghĩ nhiều."

Sở Qua: "..."

Trương Kỳ Nhân lại nói: "Sở ca, bất kể cậu thấy thế nào, hắc hóa của Trương Kỳ Nhân cũng không đen ra y phục, chí ít có chuyện tôi bảo đảm với cậu, trong địa bàn của tội, vĩnh viễn sẽ không có thuốc phiện."

Sở Qua: "Ừm, tôi tin cậu."

"Vậy thì cứ như vậy đi, nếu cậu có chuyện có liên quan đến tôi tốt nhất là trực tiếp nói chuyện, ít lưu lại lịch sử trò chuyện, tôi sợ xảy ra chuyện sẽ liên lụy cậu"

Trương Kỳ Nhân gửi cau này xong, lại không còn tin tức nữa.

Sở Qua xem điện thoại xong cũng ngây ra, cuối cùng vẫn là thu lại, nhìn Thu Vô Tế.

Thu Vô Tế hình như mới phản ứng được vừa xảy ra chuyện gì đó, thất thần tự nói: "Vì sao hắn không thưởng cho nhân vật... Tinh diệu trị của ta."

Sở Qua: ".."

Thu vô Tế kéo kéo mũi, chán nản đứng dậy, bỗng nhiên nghĩ đến hình như mình bỏ sót chuyện gì đó chưa làm, sau khi vứt bỏ chuyện Tỉnh diệu trị ra sau đầu, liền chạy như bay đến quầy tìm một cái bình thủy tỉnh.

Bó hoa hồng trải qua vô vàn kiếp nạn vân còn giữ được nguyên vẹn, vẫn tươi đẹp ướt át.

Thu Vô Tế đổ đầy bình nước, cẩn thận cắm hoa hồng vào bình, ngón tay khế chạm vào cánh hoa, thấy nó tỏa ra hương thơm của sinh mệnh.

Hoa hồng đặt ở trên bàn trà, phòng khách ảm đạm bỗng nhiên trở nên tươi đẹp.

Cỏ đuôi chó trên bệ cửa sổ vẫn đang lung lay, giống như hòa cùng với vẻ đẹp kiều diễm của hoa hồng.

Thu Vô Tế chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên cảm thấy điều này rất giống mình và Sở Qua, tâm tình trở nên tốt hơn, cười híp mắt nói: "Sau khi ta đi, ngươi phải chăm sóc tốt cho nó, mỗi ngày phải thay nước."

Sở Qua không phản ứng lại nói: "Hả? Lần này thực ra không ở bao lâu, là hành động đêm nay tiêu tốn quá lớn ư?"

"Một chút hành động đêm nay có thể tiêu hao bao nhiêu chứ?" Thu Vô Tế như lẽ đương nhiên nói: "Là bởi vì sinh mệnh thuật pháp khiến hoa hồng này được sống tiêu tốn quá lớn. Chính ngươi thiết lập đấy."

Sở Qua giống nghẹn một hòn máu không phun ra được, là vì cái này ư?

Nữ nhân!

Thu Vô Tế lặng lẽ vào phòng, định nằm trên giường xuyên đi. Trước khi vào phòng bước chân liền dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại cười nói: "Đêm nay đi chơi... rất vui."
Bình Luận (0)
Comment