Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 129 - Chương 129: Ngoài Biên Chế (1)

Chương 129: Ngoài biên chế (1) Chương 129: Ngoài biên chế (1)Chương 129: Ngoài biên chế (1)

Sở Qua cảm nhận được "quy tắc khiêu khích", chắc chắn là một chuyện tương đối nghiêm trọng.

Thu Vô Tế đang ở trong đại sảnh nói với mọi người "đập nát đầu", vậy là thoát ly khỏi "băng sách" của người viết rồi, phản hồi là tác giả cảm thấy "bất ổn" rồi. Nhưng mà nội dung của sách cũng không thay đổi, thay đổi là thế giới thực, đó chính là phản hồi là sự can thiệp của Thiên Đạo.

Giống như trận chiến với Độc Thủ Ma Quân lúc trước, cũng tự điều chỉnh thoát khỏi nội dung cốt truyện.

Lúc Sở Qua đang chăm chú nhìn, Thu Vô Tế cũng phát giác rồi.

Đó là một loại pháp tắc của Thiên Đạo bao lấy quanh người, dường như muốn đem sự "bất kính" của nàng, sự "tự cao" của nàng, toàn bộ áp chế lại.

Người xung quanh không có loại cảm giác trực quan này, lại có thể cảm nhận được một loại áp lực giống như mây đen che trời, giống như dấu hiệu thiên kiếp giáng xuống.

Có người cười điên cuồng, nói: "Thu Vô Tế, cô làm chuyện mờ ám gì rồi, dẫn tới trời phạt?"

Quần tình chấn động.

Đây thật sự rất giống trời phạt, chí ít là dấu hiệu.

Mái tóc dài của Thu Vô Tế tung bay, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Dường như có thể cảm nhận được trên đỉnh mây có một đôi mắt, đang lạnh lùng nhìn xuống. Thu Vô Tế cũng nhìn lại,

Tiếp theo là lạnh lùng biến thành ngạc nhiên, lại biến thành nụ cười sủng ái, vèo một tiếng rồi biến mất.

Sau cơn mưa trời lại rạng.

Mọi người: "?2?"

Đây là trời cũng đang tránh nàng ư?

Tạ thành chủ của Vân Tiêu Thành đứng dậy, cười ha ha nói: "Miệng ta nói ra tiếng lòng của ta, ai nói Thu Vô Tế thì nhất định phải nói như vậy? Thật sự là nực cười. Lời của Thu tông chủ thật hợp lòng ta."

Thu Vô Tế câm kiếm ôm quyền, nhẹ nhàng hành lễ, không nói nhiều.

Ánh mắt của nàng vẫn nhìm chăm chú trên bầu trời, nụ cười đó biến mất †rong tầng mây rồi.

Giống như kẹo bông a......

Sở Qua thu hồi lại tinh thân, phía trước vẫn là màn hình máy tính, không có Vân Tế Thanh Sơn, cũng không có Thu Vô Tế.

Loại cảm giác này thật sự rất quái dị.

Ừm, chính là tiêu chuẩn kép thì sao, người khác không thể rời khỏi "thiên đạo sắp đặt", nếu rời khỏi thì sẽ xảy ra vấn đề, thế nhưng nàng có thể.

Đó là sự kiên trì của nàng, cũng là nguyện vọng của Sở Qua.

Cùng nhau cố gắng, vì một ngày thoát khỏi "thiên đạo".

Đây có tính là gặp được nàng rồi không? Thế nhưng không hề giao lưu, tối thiểu cũng không được tính là "gặp gỡ, chỉ tính là "nhìn từ xa".

So với một chuyện khiến Sở Qua đau đầu là, đoạn cốt truyện này tập trung vào Thu Vô Tế, trong mấy chương này tuyến thời gian cũng không nhất định có thể qua một giờ, càng không giống với trước kia tuỳ tiện một cái đã đến bảy ngày sau.

Cũng có nghĩa là đoạn cốt truyện này trước khi chưa viết xong, hình như không quá có thể gặp được nàng.

Mới rời đi một đêm cộng với một buổi sáng thôi... ý niệm trong lòng Sở Qua vẫn là cứ kéo dài không thể dừng lại.

Haizzz, càng là nhìn từ xa một cái càng nhớ nhung, nhớ lúc nàng xuất hiện bên cạnh.

Bạo chương đẩy nhanh tốc độ của cốt truyện thì sao?

Lại sợ bạo quá nhanh ảnh hưởng đến chất lượng, vừa sáng sớm viết như vậy đầu óc cũng có chút cứng rồi, ngộ nhỡ đem Thu Vô Tế viết sai, đó mới là thiếu khuyết. Phải hoạt động một chút, nghỉ ngơi một chút thôi.

Đúng rồi, tính toán thời gian, hình như đã quên chuyện gì đó rồi.

Sở Qua vò đầu bứt tai nửa ngày, mới tính là nhớ ra mình quên trả xe đạp rồi, không trả sẽ mất tiền cọc, một đêm chín mươi chín tệ đã đủ đắt rồi, lẽ nào còn phải bỏ ra hai trăm chín mươi chín tệ mua chiếc xe nát đó?

Ngược lại thật sự có thể suy nghĩ đến việc tự mình mua một chiếc xe mới, đợi Thu Vô Tế quay lại sẽ hỏi ý kiến của nàng, xem mua một chiếc xe đạp hay là mua scooter, như vậy phạm vi hoạt động của mọi người cũng có thể mở rộng hơn một chút.

Ngồi xe đạp đi đến chỗ hôm qua trả xe, Sở Qua xem điện thoại, vân chưa đến giờ ăn trưa, lại vô thức đi dọc theo con đường hôm qua đi đến lão thành khu bên đó, nhìn chỗ xảy ra cuộc chiến ngày hôm qua.

Hộp đêm không đóng cửa, vẫn còn có cảnh sát ra vào, dường như đang lục soát và niêm phong các loại đồ vật.

Bên cạnh có người qua đường đang huyên thuyên nói: "Nghe nói chưa? Hộp đêm này dính ma túy."

"Nghe nói rồi, đêm qua dẫn đi một đám người."

"Tôi còn nghe nói có người rất không hài lòng với hành động của Thị Cục lần này, nói tự tiện gì đó..."

"Khu, cái này đừng nói... không hài lòng là cái gì, khó nói được lắm."

Sở Qua dừng chân lại, có chút thở dài.

Câu nói "Thất Tịch của bọn họ, Thất Tịch của chúng ta” đó của Lâm Vũ Dương vẫn còn văng vẳng ở trong lòng.

Câu nói "Lâm Vũ Dương chỉ là một trưởng khoa, hẳn cái gì cũng không làm được" của Trương Kỳ Nhân cùng lúc hiện lên trong đầu.

Nói đến nếu như không phải lần này Trương Kỳ Nhân vi phạm vào điều cấm ky, đột ngột cho Lâm Vũ Dương một cái truyền đao, thì hành động lần này của Lâm Vũ Dương cũng khó mà thành được.

Cho dù thành rồi, đợi chờ vân không chắc sẽ là phần thưởng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Qua tiện tay nhận điện thoại hỏi: "Ai vậy?"

Lâm Vũ Dương mang theo thanh âm mệt mỏi truyền đến: "Người chặn ở đầu hẻm hôm qua là cậu ư?”

"Ách..."
Bình Luận (0)
Comment