Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Ngoài Biên Chế (2)

Chương 130: Ngoài biên chế (2) Chương 130: Ngoài biên chế (2)Chương 130: Ngoài biên chế (2)

"Căn cứ theo miêu tả, tranh vẽ của bọn họ, tôi thấy giống cậu, liên hệ đến quan hệ giữa cậu và Trương Kỳ Nhân, cảm giác là đúng rồi. Thế nào, cậu giúp Trương Kỳ Nhân làm việc ư?"

"Không giấu gì cậu, là tôi. Thế nhưng tôi chỉ là làm việc nên làm thôi, không phải bởi vì Trương Kỳ Nhân. À, đây rõ ràng là chuyện tốt mà, sao cậu lại không coi thành tôi đang làm việc giúp cậu."

Lâm Vũ Dương trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nói: "Cũng đúng, cho nên mới gọi điện hỏi cậu, chứ không phải tìm cậu để lấy lời khai. Lại nói cậu có muốn lấy bằng khen 'dám làm việc nghĩa' không?"

"Đừng... chuyện này có thể giúp tôi che giấu được không?"

Lâm Vũ Dương mỉm cười nói: "Tôi đã che giấu rồi, hiện giờ bức tranh đó vẽ là ai, chó cũng không nhận ra."

"Cảm ơn."

"Ngoài ra còn có một cô gái, bọn họ ngay cả tả cũng không tả ra được, lại nói là xinh đẹp lạnh lùng, nói chuyện ngang với không nói. Tôi nói này... xem ra cậu giấu không ít chuyện, hôm khác sẽ nói chuyện này."

"Vũ Dương, hiện giờ tôi sao lại cảm thấy quanh người tỏa ra thánh quang vậy?"

Lâm Vũ Dương cười khổ nói: "Bớt đi"

Sở Qua nói: "Bị phê bình rồi?"

Lâm Vũ Dương than thở một tiếng nói: "Tôi cũng quả thực là hơi kích động một chút... không chỉ là vấn đề ở bản thân tôi, mà khách đánh bạc gì đó hôm qua, có không ít người có máu mặt, hiện giờ phía sau rất phiền phức, áp lực trong cục không nhẹ, tôi cũng có chút hối hận. Giúp cậu che giấu cũng là phải lo lắng, bất kể cậu xuất hiện ở đó là vì nguyên nhân gì, cuối cùng cũng là làm việc tốt, không đáng phải chịu phiền phức."

Sở Qua thầm nói hôm đó hắn quyền trên khán đài, phần nhiều là các nhà tư bản mũ áo chỉnh tề, nếu như cậu xông vào, đoán chừng là sẽ chọc phải phiền phức rất lớn.

Vì vậy khó làm việc, cũng vì vậy mà có vài người không sợ hãi.

Lại nói Lâm Vũ Dương hiện giờ thật sự không tệ a...

Lại nghe thấy Lâm Vũ Dương nói: "Phê bình thì cứ phê bình, trong cục là rất tôi đấy, không giống như tình huống của não bổ các cậu. Vụ án vẫn là tôi đang làm, trưởng cục của chúng tôi giúp tôi gánh rất nhiều áp lực.

Sở Qua "ừm'" một tiếng.

Lâm Vũ Dương thở dài nói: "Vấn đề hiện tại là chúng tôi quá thiếu nhân sĩ có năng lực đặc biệt, cậu thấy loại năng lực rách đó của tôi cũng có thể làm trưởng khoa..."

Trong lời nói dường như có chút ám thị muốn Sở Qua giúp đỡ, Sở Qua trầm mặc một lát không tiếp nhận, chỉ cười nói: "Tôi cảm thấy cậu không chỉ có thể làm trưởng khoa, quả thực nên làm cục trưởng."

"Này..."

"Đợi cậu rảnh rỗi, uống vài ly đi."

Lâm Vũ Dương muốn nói lại thôi: "Được." Ngắt điện thoại, trong lòng Sở Qua đang lo lắng chuyện này... bình thường sẽ bị triệu tập đến đồn cảnh sát, muốn tình cờ xuất hiện người dị năng thật sự tỉ lệ quá thấp, gặp phải một Lâm Vũ Dương đã không dễ dàng rồi, nhân sĩ dị năng chắc chẵn là phân tán ở các ngành các nghề. Cho nên những năm qua phía nhà nước luôn không ngừng tìm hiểu nhân sĩ tương quan, ví dụ như Cố Nhược Ngôn mang đi ánh trăng chính là một ví dụ điển hình... cùng với nhân sĩ ngoài biên chế mà mẹ giới thiệu Chung Bất Li nữa, chắc chắn đều là vậy.

Thế nhưng hình như loại tìm kiếm này cũng không dễ dàng... người có năng lực đặc biệt, bình thường rất ít khi biểu hiện ra trước mặt người ngoài, cho dù biểu hiện, phần lớn cũng là vì mưu lợi hoặc mong muốn tự do mà mình theo đuổi, lựa chọn làm việc bị ràng buộc chắc là ít. Đừng nói là người khác, bản thân Sở Qua hắn cũng như vậy.

Cho nên mới sinh ra phương án "ngoài biên chế" này, đồng thời cũng là quan sát khảo hạch.

Vừa nghĩ đến công việc, chân vẫn không tự chủ mà đi theo con đường quen thuộc đi đến gần quán cơm đêm qua từng ăn, lúc này Sở Qua mới cảm thấy có chút đói, chạy hết một vòng rồi, bỗng nhiên phát hiện trong hai con đường này lại có một quán cơm như vậy.

Cho dù một quán cơm như vậy, làm ăn cũng không lớn, bản thân Sở Qua đêm qua cùng Thu Vô Tế ăn mì thịt bò, mùi vị quả thực bình thường, làm ăn kém cũng không thấy lạ.

Bỏ đi bình thường thì bình thường, nhét đầy bao tử đã rồi nói.

Sở Qua chậm rãi bước vào cửa, còn chưa nói gì đã nhìn thấy bà chủ níu lấy cổ áo của một người trẻ tuổi nói: "Họ Chung này, cậu vẫn thật sự cho rằng mình là Chung Li à, cơm chùa cũng ăn đến đầu bà đây rồi ư?"

Người đó cười khổ không thôi nói: "Tôi chỉ thiếu bà ba đồng, sao lại thành ăn cơm chùa rồi, đó chính là Cửu Kiện ấn sai vị trí mà thôi! Còn nữa, tôi không chơi game, không biết bà đang nói gì.

"Không biết tôi nói cái gì cậu sao lại biết đó là game?"

"Bởi vì mỗi người nhìn thấy tên của †ôi đều hỏi như vậy, tôi đương nhiên cũng biết thôi..." Người đó thở dài nói: "Đầu năm nay trẻ con nhìn thấy Lý Thái Bạch cũng cho rằng xuất từ vương giả vinh quang rồi, nhìn thấy King Arthur cũng nói là thiếu nữ tóc vàng ngốc nghếch. Hôm qua hai nhóm khờ đó, tôi nói Sở Thiên nghìn dặm thanh thu, bọn họ hỏi tôi có phải là bạn viết sách không, nói đây là danh ngôn của Sở Đại của bọn họ, tôi pì, cứ như vậy nữa bà nói phải làm thế nào..."

Sở Qua: ".."

Bà chủ nghe xong cũng lo lắng nói: "Quả thực... thế nhưng bất kể cậu đang lo lắng cho tương lai của đất nước hay là †ồn tại của vũ trụ, ba đồng tiền hôm nay cậu cũng phải trả cho bà đây."

Sở Qua cuối cùng cũng cười ra tiếng.

Bà chủ lúc này mới phát hiện ra Sở Qua đang đứng ở bên ngoài, lập tức hai mắt sáng lên nói: "Cháu đi mấy người?"

"Vốn là một người, bây giờ là ai người." Sở Qua chỉ vào người họ Chung kia: "Ba đồng của hắn cháu trả, ngay cả bữa cơm này, cháu cũng mời."
Bình Luận (0)
Comment