Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Vì Để Hai Người Gặp Nhau Nhanh Hơn (2)

Chương 136: Vì để hai người gặp nhau nhanh hơn (2) Chương 136: Vì để hai người gặp nhau nhanh hơn (2)Chương 136: Vì để hai người gặp nhau nhanh hơn (2)

Mơ hồ có một loại ý niệm không muốn suy nghĩ hiện lên trong đầu: "Bản thân thoát khỏi thiên đạo, độc lập thành người, về bản chất chắc chắn là xung đột với Sở Qua, thuộc vê biến số của thiên đạo, là thiên đạo chắc chắn sẽ chu diệt mới đúng.

từ ý nghĩ này mà nói, mọi người là... kẻ địch?

Sở Qua đây là vẫn luôn giúp đỡ nàng, là kẻ địch của bản thân hẳn.

Nghĩ như vậy cảm thấy dễ hơn, cũng khiến tâm tình của Thu Vô Tế phức tạp hơn.

Nàng nhìn tông chủ Thiên Nguyên Tông - Lục Viễn Chương trước mặt, nghẹn lại rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra lời kịch đã định: "Lục tông chủ vất vả rồi, Hỏa Ngục Tông đang hành động ở Tiểu Phần Diệt Thiên, làm phiền chú ý nhiều hơn... Hỏa Ngục Tông thế lớn, đều không có lợi ích với mọi người."

Lục Viễn Chương xúc động đồng ý: "Thu tông chủ yên tâm, đây không phải chuyện của riêng Vân Tế Tông, mà là chuyện của thiên hạ chính đạo."

Thu Vô Tế cười đến không thể bắt bẻ được nói: "Vô Tế biết Lục tông chủ cao thượng."

Trong lòng đang nghĩ, ta không muốn ứng phó với những người này nữa, mau chóng tua qua đoạn này đi, ta muốn đi bế quan a khốn kiếp.

Thu Vô Tế ngược lại cũng biết thực ra hẳn có tua qua hay không cũng không có gì khác biệt, cho dù hắn có viết tóm lược lại, thì nàng vẫn phải trải qua những thứ này, trở thành "tình tiết ngoài phần diễn" mà thôi. Cho dù là hắn có viết bảy ngày sau, thì nàng thực ra cũng phải trải qua đủ bảy ngày, chỉ là hắn ở đầu bên đón rút ngắn thời gian chờ đợi, nhưng nàng thì thì không thể ngắn được.

Không công bằng, vì sao ta lại không thể rút ngắn thời gian chứ?

A. . thực ra có thể nguyên thân ở đây ứng phó, phân hồn ra ngoài dạo chơi...

Chỉ có điều vừa mới trở về không lâu, thần hồn vẫn có chút mệt mỏi, không đủ để tiếp tục vượt giới xuyên qua. Thế nhưng đây cũng không phải là nhất định phải cần thời gian để khôi phục, còn có những cách khác nữa, Vân Tế Tông chúng ta không có cách, nhưng người khác có.

"A, Lục tông chủ chờ chút, bổn tọa có một việc muốn nhờ."

Lục Viễn Chương đang muốn rời đi nghe vậy hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?"

Thu Vô Tế lấy ra một phần cánh sen nói: "Nghe nói Lục tông chủ trong tay có Quy Nguyên Dịch có thể nhanh chóng khôi phục thân hồn mệt mỏi, kiếm tông bọn ta tuy có vật tương tự, thế nhưng không quá am hiểu, hiệu quả không cao. Đây chính là cánh của U Thủy Thanh Liên, rất có thần diệu. Có ích rất lớn đối với việc tu hành của Lục tông chủ, muốn trao đổi lấy một bình Quy Nguyên Dịch của Lục tông chủ có được không?”

"Nói hay lắm, chuyện nhỏ." Lục Viễn Chương cười ha ha nói: "Nói gì là một bình, trên người tại hạ mang theo ba bình, liền cho Thu tông chủ hết. Có điều Thu tông chủ phải chú ý, thuốc này sử dụng liên tục, hiệu quả sẽ giảm đi nhiều đấy." "Làm phiền Lục tông chủ rồi."

Thu Vô Tế bình tĩnh tiến lên nhận lấy ba bình ngọc trắng, đưa mắt tiễn Lục tông chủ ra cửa, cho đến khi đối phương biến mất ở chân trời, mới bỗng nhiên chuyển thành cười hi hi nói: "Vì tín nhiệm †a, được thêm hai bình, nội gián vẫn là rất có ích."

Bên ngoài Sở Qua phấn khích viết nhanh vì để nỗ lực bạo chương, đâu biết "ngoài cốt truyện" còn có loại chỉ tiết mở rộng này?

"Nhắc nhở chương mới: Sở Đại chương mới chương 4 có rồi."

"Mẹ ơi gì vậy?" Nhóm chát bùng nổ: "Sở Đại hôm nay ăn phải thuốc hồi xuân hết date gì hay sao mà mạnh dữ vậy?"

"Đây còn là vừa mới chạng vạng thôi đó, hôm nay liệu có chương thứ năm không?" "Lẽ nào đây là vì Hoàng Kim Minh lúc trước mà gia tăng sao?"

Sở Qua nghỉ ngơi một chút, vuốt vuốt cái đầu đang sưng tấy, liếc mắt nhìn thời gian cũng đã hơn năm giờ, thầm nghĩ vẫn có thể viết thêm một chút nữa, ăn tối xong lại thêm nửa chương, hôm nay thật sự có thể viết năm chương.

Liều cũng phải để cho đoạn tình tiết này của Thu Vô Tế sớm xong việc.

Đang nghĩ như vậy, phía sau lại truyền đến thanh âm tức giận nói: "Ai cho phép ngươi ăn sâu riêng?"

Sở Qua dụi dụi mắt, hoài nghi mình đang nghe thấy là ảo giác.

Cái đầu cứng ngắc từ từ xoay lại nhìn, Thu Vô Tế mặc áo sơ mi cao bồi, chống nạnh đứng ở phía sau, mặt mày nhíu chặt: "Ngươi là sư phụ hay ta là sư phụ? Cũng có thể tự ý quyết định phương thức tập luyện? Ngươi nói xem phải phạt thế nào?”

Sở Qua chớp chớp đôi mắt nói: "Ta cảm thấy chắc là phải kết hợp động thái †u luyện và xử phạt, ví dụ như trước khi sư phụ dùng chân đạp thì sẽ dùng sầu riêng lăn qua chỗ đó..."

Thu Vô Tế xách hẳn ra khỏi ghế, trợn mắt nhìn.

Sở Qua nhu hòa nhìn nàng, thấp giọng nói: "Thật tốt."

Thu Vô Tế giật giật khóe miệng, muốn nói lời hung ác, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được, biến thành: "Nguyên khí của ngươi đang tràn đầy để thêm chương có phải không? Viết xong sau đó sẽ giáo huấn ngươi."

"Viết chữ đâu có quan trọng bằng sư phụ, cho dù là thiên vương lão tử tới, tối nay cũng không có chương."
Bình Luận (0)
Comment