Chương 137: Ảnh lưu niệm (1)
Chương 137: Ảnh lưu niệm (1)Chương 137: Ảnh lưu niệm (1)
Hoàng hôn.
Sở Qua và Thu Vô Tế nghênh đón nắng chiều, chậm rãi bước đi trên con đường quanh tiểu khu.
Nói là ra ngoài ăn cơm tối, thế nhưng đi qua mấy nhà hàng rồi, hay người ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Dường như ra cửa chỉ là để đi đường.
"Cái đó.. Quy Nguyên Dịch của Thiên Nguyên Tông đó, hóa ra còn có cái này... Sở Qua thuận chân đá bay hòn đá nhỏ bên đường, đi lên phía trước nói: "Nói như vậy ta chắc sẽ viết Dương trưởng lão của tông các nàng luyện chế ra một loại dược cấp dưỡng thần hồn mới, sau đó không dùng liên bán cho người khác."
Thu Vô Tế nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng nói: "Có phải là... quá vô lại không... :
"Có người ở trước mặt mọi người nói lung tung ngôn ngữ của thế giới này, cũng không ngại vô lại."
".." Thu Vô Tế khế nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ là không muốn đi theo sắp xếp của ngươi."
"Bản thân lén lút thử thay đối thế nào cũng được, đối với bên ngoài vẫn là phải chúng ý một chút, ví dụ nếu như nàng ở thế giới đó buột miệng nói ra cái gì mà tàu điện ngầm, xe taxi, cũng thật sự là quá, quá không ổn rồi, không có cách nào hình dung được."
Thu Vô Tế dẩu dẩu miệng: "Ờ."
Sở Qua cúi đầu đá hòn đá đi, không lên tiếng. Bên đường có một chiếc lá đang từ từ rơi xuống, Thu Vô Tế thuận tay đón lấy, lá rơi vào lòng bàn tay, mặc cho gió nhẹ lúc chạng vạng thổi lướt qua, cũng không bay đi, giống như một con bươm bướm đang nhảy múa trong lòng bàn tay nàng.
"Nhìn thấy lá rơi, mới ý thức được mùa thu đến rồi." Thu Vô Tế bỗng nhiên nói: "Thế giới này của các người náo nhiệt hơn bọn ta bên đó, vẫn luôn cho rằng vẫn là mùa hạ."
"Ử... ta cũng không có ý niệm, trước kia cũng cho rằng là cuối mùa hè, qua Thất Tịch rồi mới biết lập thu cũng qua rồi."
"Ngươi đó, bốn mùa không rõ, ngũ cốc không phân biệt được."
"Ta biết viết sách."
Thu Vô Tế lườm một cái, không để ý đến hắn nữa, vân nhìn chiếc lá trong tay, khẽ mỉm cười.
Nàng thích mùa thu.
Đó là thời tiết thuộc về Thu Vô Tế.
Trải qua mùa thu đầu tiên ở thế giới này, sẽ là trải nghiệm như thế nào?
Sở Qua lén lút nhìn nụ cười của nàng, hàm hồ nói: "Không công bằng, †rong tay nàng có đồ, ta cũng không có."
Thu Vô Tế nghe thấy vậy có chút lờ mờ, không phải chỉ là một chiếc lá rơi thôi sao ngươi nhặt một chiếc không phải là được rồi sao, dưới chân ngươi còn đá hòn đá ta cũng có đâu... trong miệng liền hỏi: "Ngươi muốn lấy cái gì?"
"Cái này." Sở Qua lấy hết can đảm, đưa tay ra nắm lấy một bàn tay còn lại của nàng nói: "Cái này mới là công bằng."
Thu Vô Tế sửng sốt, lại cảm thấy mình cũng rất muốn nắm tay, hắn làm gì mà khẩn trương như vậy ngay cả cơ bắp cũng căng cứng rồi.
Phản ứng tiếp theo mới là - hình như ta cần phải đánh hắn mới đúng, đây là hành vi dê xôm.
Thế nhưng phản ứng đầu tiên đã qua đi rồi, cách một giây mới phát tiết hình như là rất kỳ quái...
Thu Vô Tế buồn bực không nói lời nào, cứ nắm tay như vậy, hai người đều cúi đầu, một người đá hòn đá, một người nhìn lá rơi, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Ừm, dù sao cũng không phải là chưa từng nắm.
Thu Vô Tế lén nghe trộm nhịp tim của hắn, cảm thấy trái tim hắn đập còn nhanh hơn mình, cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi rồi, không khỏi có chút buồn cười. Thật sự là...
"Khụ khụ." Sở Qua hắng giọng hai tiếng, tìm chủ đề để di chuyển sự chú ý nói: "Mẹ ta giới thiệu cho một người tài, hắn hình như có thể giúp nàng làm giả thân phận."
"Hả?" Tâm tư này của Thu Vô Tế thật sự bị di chuyển hoàn toàn rồi, nói: "Thật sự có thể sao? Ta cũng tìm qua rất nhiều, cảm thấy thật sự rất khó."
"Chắc là có thể... một vài thao tác đặc biệt mà mọi người không rõ lắm, hắn có thể giải quyết tương đối nhiều. Sở Qua muốn giới thiệu một chút tình hình, lại nói: "Lại nói vê làm thân phận cho nàng, hay là dùng tên Thu Vô Tế đi, thế nào?
Thu Vô Tế sửng sốt nói "Đương nhiên rồi, có vấn đề sao?"
Sở Qua nói: "Luôn cảm thấy cái tên này ở Tiên Hiệp thì bình thường, ở hiện đại thì lạ lắm"
Thu Vô Tế lông mày dựng đứng nói: "Hiện đại thì muốn gọi Cố Nhược Ngôn mới bình thường có đúng không?"
"Hả?" Sở Qua cũng xanh mặt rồi, tư duy của nữ nhân sao lại xâu chuỗi như vậy chứ?"
"Ta không có ý đó a..."
Thu Vô Tế ngửa cổ lên nhìn trời nói: "Có gì kỳ lạ chứ, ngươi đi khắp nơi gọi là Sở Ca không phải đến giờ vẫn sống đó sao."
Sở Qua: "... vậy chúng ta chụp giấy chứng nhận?"
Thu Vô Tế hồ nghỉ nói: "Ngươi chắc sẽ không lừa ta đi lĩnh giấy chứng nhận chứ?"
Sở Qua bị sặc đến dở khóc dở cười nói: "Nàng sao lại ngay cả cái này cũng biết?"
Thu Vô Tế hừ một tiếng.
Mới không thèm nói cho hắn biết mình rất lâu trước kia đã từng đọc qua "Ở cùng một chỗ có tính là phu thê không' rồi, có đáp án nói lấy giấy chứng nhận mới là phu thê hợp pháp.