Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Sức Nặng Của Một Thế Giới (2)

Chương 146: Sức nặng của một thế giới (2) Chương 146: Sức nặng của một thế giới (2)Chương 146: Sức nặng của một thế giới (2)

Không đền nổi a, giả vờ giàu có làm gì chứ...

Chung Dật ngay cả từ "tạm biệt" cũng quên không nói, nhìn theo bóng lưng chạy đi của Sở Qua, lại nhìn thiết bị đã chập điện, hình như mộng du.

Hắn thật sự không ngờ rằng lại có người có thể làm chập cả máy kiểm tra, sau đó hắn lại còn không phân tích ra được rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Không biết tiết lộ cho mẹ của Sở Qua có được tính là tiết lộ cho người ngoài hay không... trước mắt mà nói vẫn là đừng nói vội, ngộ nhỡ người ta mẫu tử một đôi, mình đây chắc không phải người rồi.

Chung Dật cũng không phải là nhân sĩ nhà nước, hắn chí ít có một câu không nói dối Sở Qua - Ý nghĩa của việc tiếp xúc với quan viên đối với hắn chẳng qua chỉ là vì bớt chút chuyện cho tiểu đoàn thể này.

Chứ không phải là gây thêm chuyện.

"Bỏ đi" Chung Dật sờ cằm nửa ngày, bỗng nhiên bật cười nói: "Thật là thú vị”.......

Sở Qua lái xe điện đưa Thu Vô Tế rời khỏi Nhà Đen, trên đường hắn cũng có chút mồ hôi đầm đìa.

Áp lực lúc trước giống như thật, thật sự khó chống cự, cũng không biết làm sao để chống cự.

"Ta nói..." Hắn có chút khô cứng hỏi: "Nàng ở bên ngoài nhìn, có nhìn ra được chuyện gì không?"

Thu Vô Tế ngồi ở phía sau nghịch mặt nạ, tuỳ ý nói: "Nhìn ra được a, tỉnh thần lực của ngươi gần như là cấp bốn đến năm, thế nhưng tinh thần của ngươi ngưng chú ở một thế giới khác, phản hồi ra thoạt nhìn rất không ổn định, chỉ thế mà thôi, không có gì phức tạp."

"Vậy tại sao lại làm thiết bị kiểm tra chập điện luôn? Ta nhìn thấy cô, lẽ nào là cô làm?”

"Không phải ta, cũng không tính là ngươi. Tỉnh thần của ngươi sao lại có thể thực chất hoá đến mức độ này chứ?" Thu Vô Tế ung dung nói: "Đó chỉ là cái gọi là sóng điện truyên cảm, bị một thế giới cho rằng vực ngoại xâm nhập tự ta chống cự, cuốn ngược mà quay lại thôi..."

Sở Qua: "..."

Thu Vô Tế suy nghĩ một lát, cười nói: "Hoặc là đổi lại một cách nói nghe rất lợi hại thì sao? Sóng điện đó đang đối kháng với lực lượng của cả một thế giưới, không nổ tung là may mắn lắm rồi"

Sở Qua nói: "Thế giới đó... ta không gõ chữ, cũng có thể hiện rõ trong não hải của ta ư?"

Thu Vô Tế lắc đầu nói: "Ta không biết, đây là vấn đề chúng ta cần phải tìm hiểu. Thế nhưng có thể khẳng định là, người xây dựng thế giới là ngươi, không phải là máy tính của ngươi, không liên quan gì đến việc ngươi có đang gõ chữ hay không. Ngươi cho rằng phụ thần của †a là máy tính hay là ăn ván? Là ngươi đó Sở Qua."

Sở Qua trâm ngâm không nói, lặng lẽ lái xe.

Nghe qua thật là trâu bò.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, cũng không nói nhiêu, một đường lặng lẽ trở về tiểu khu nhà mình.

Sở Qua dừng xe lại, cười ha ha nói: "Có xe nhất tộc! Càng nhìn chiếc xe điện này càng thấy đẹp."

Thu Vô Tế cũng cảm thấy chiếc xe điện này càng nhìn càng thuận mắt.

Thằng nhóc nhà mình mà.

Không đúng, ai cùng nhà với ngươi chứ.

Thu Vô Tế hậm hực ấn vào thang máy lên lầu, vừa vào cửa liên ấn Sở Qua vào tường, nghiến răng nói: "Ngươi kéo ta vào cái nhóm nát của ngươi, có phải là cất giấu tâm tư bỉ ổi giống như tên mập đó nói không."

Sở Qua người cũng ngốc luôn, vừa rồi còn đang suy nghĩ vấn đề to lớn như vậy, loáng một cái sao lại đã đột biến thế này chứ? Hắn hận không thể đấm một phát vào mặt Phan Đạt, vẻ mặt đau đớn nói: "Nàng sao có thể nghe tên béo chết tiệt đó xúi giục chứ, nếu như thật sự là Thu Vô Tế Thao Qua, vậy cũng là nàng cầm công cụ... ách không phải là ta TM cũng đang nói cái gì."

Thu Vô Tế tóm cổ áo của hắn ném lên, giống như ném đạn pháo ném cả người hắn vào trong phòng nói: "Chết đi đồ chết tiệt này, ngày mai bắt đầu mỗi ngày đi đến Nhà Đen luyện tập hai tiếng."

Sở Qua "bịch" một cái đập vào sàn nhà rên rỉ nói: "Đợi một chút, ta phải đi tắm rửa trước..."

"Một tiếng sau rồi nói."

_

Thu Vô Tế ôm y phục phóng như bay vào nhà vệ sinh nói: "Bởi vì nhà vệ sinh bị bản toạ trưng dụng rồi! Dù sao nửa đêm lén lút tắm ngươi cũng lén lút nghe, không có gì khác biệt."

Giây phút lúc cánh cửa đóng lại, Sở Qua còn nghe thấy nàng đang lầm bầm nói: "Dâm tặc vô sỉ."

Đêm nay, Sở Qua nghe thấy tiếng nước chảy rào rào ở phòng cách vách, ngồi thiên cũng phải đứng núi này trông núi nọ.

Tuyệt đối không phải là dáng vẻ Thu Vô Tế tắm rửa! Mà là đang suy nghĩ về vấn đề Triết Học và số học: Vì sao con gái tắm rửa lại mất một tiếng đồng hồ, chỉ có hơn hai cục thịt, vì sao lại phải gấp mấy lần thời gian?

Vấn đề thâm ảo này cứ quấy nhiễu Sở Qua mãi, nghĩ mãi mà không hiểu.

Gõ chữ lưu bản nháp.

Sớm đã quên đến chín tâng mây rồi. Ở phía Nhà Đen bên kia, Phan Đạt không ngừng làm mới trang, cũng sắp khóc rồi: "Lại thật sự là không có chương thứ năm."
Bình Luận (0)
Comment