Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 151 - Chương 151: Tên Của Con Ở Đây Rồi (1)

Chương 151: Tên của con ở đây rồi (1) Chương 151: Tên của con ở đây rồi (1)Chương 151: Tên của con ở đây rồi (1)

Lại nói bộ dạng này của Thu Vô Tế quả thực rất muốn học viết sách, Sở Qua vốn muốn nói nàng đi bán tranh chữ cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, cũng không nói.

Người tự có ý chí riêng, Thu Vô Tế rõ ràng là muốn học tập "sáng thế”, chứ không phải là đơn thuần muốn kiếm tiền, cũng không phải là thuần tuý học sáng tác.

Bằng không với mức độ hiểu biết của nàng về thế giới này, thật sự không thiếu cách để kiếm tiền.

Thật muốn viết sách, nàng cũng không cần học tập làm sao biên tập câu chuyện, chỉ cần đem những chuyện lúc trước bản thân nàng từng trải qua trong giang hồ viết thành tự truyện, hoặc là viết về câu chuyện về những người mà nàng biết, cho dù không có thủ pháp sáng tác gì, đoán chừng cũng rất thú vị - thuận tiện còn có thể làm tiền truyện hoặc ngoại truyện cho "Sở Thiên Vô Tế" nữa, rất tốt.

Thế nhưng cái này vẫn chỉ là câu chuyện bổ sung của thế giới đó, lòng dạ của Thu Vô Tế, hiển nhiên muốn là tự mình sáng thế, không phải là làm bổ sung cho hắn.

Đáng tiếc Sở Qua cảm thấy với đường não hồi này của Thu Vô Tế, muốn tự mình biên tập câu chuyện là rất khó.

Nàng không phải là người biên tập câu chuyện a.

Sở Qua vẫn là nguyện ý giúp đỡ nàng cái này. Suy nghĩ một chút, bản thân biết viết thế nào, thế nhưng trình độ dạy học quả thực có thể hơi kém một chút, chưa từng làm thần giáo mà, không giống với Thu Vô Tế thường xuyên chỉ điểm môn hạ, dạy người khác tu hành giống như quen việc dễ làm.

Xem ra phải tìm chút tài liệu giảng dạy cho nàng.

Lúc trước Trương Kỳ Nhân từng thu thập rất nhiều, có điều Sở Qua cũng không xem, Sở Qua vẫn luôn cảm thấy thứ này không phải là dựa vào người khác dạy... thế nhưng từ tiến bộ của Trương Kỳ Nhân xem ra, vẫn là hữu dụng. Có phải là nên xin một bộ của Trương Kỳ Nhân thử xem... không biết hắn hiện giờ, đã xoá những thứ này đi chưa.

Thử hỏi Trương Kỳ Nhân một câu, không thấy hồi âm, đoán chừng là đang bận không online.

Sở Qua xuất thần suy nghĩ, lại đăng vào trong nhóm "Nhóm giữa đường khởi động", tìm đại thần trong nhóm học hỏi kinh nghiệm.

"Viết sách?" Các đại thần trả lời: "Đó chẳng phải là có tay là được ư?"

Sở Qua: "Ừm ừm."

"Mở hố rồi làm thôi, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng."

Sở Qua: "Ừm ừm ừm."

"Viết sách thứ này thực ra cũng có liên quan đến nhan sắc, giống như tôi đẹp trai như vậy, là tương đối đen. Ôi, cái này cầu không tới, học có tác dụng gì..."

Quần tình mãnh liệt: "Chẳng trách, hôm qua mất đơn hàng rồi, hoá ra là bởi vì tôi lại soái hơn."

"Chẳng trách năm nay tôi không lên được bạch kim, hoá ra là bởi vì nhan sắc của tôi cản đường tôi." Sở Qua: "Cảm ơn mọi người chứng thực tôi là người soái nhất trong nhóm."

Trong nhóm an tĩnh một chút, mấy giây sau có người gửi một tấm ảnh chụp màn hình: "Vạn đơn đại lão, cậu đang nói cái gì, trong nhóm không ít người không đạt dược đó, cậu còn xấu hơn đó."

Sở Qua dụi dụi mắt, đó là huy hiệu vạn đơn, trong ảnh chụp màn hình hiển thị tên sách là "Sở Thiên Vô Tế".

Vạn đơn rồi? Chuyện lúc nào vậy?

"Cậu sẽ không không biết đó chứ?” Có người kinh ngạc nói: "Cậu cũng là tuyệt rồi, thành tích của mình lại cần người khác nói cho cậu biết, cậu ngày ngày làm cái gì vậy hả? Đúng rồi, vào đây hỏi dạy sáng tác, chắc sẽ không phải là đang ngâm nữ đồ đệ nào đó chứ?"

Người ta đúng là đại lão, đoán thật là chuẩn a. Sở Qua nghĩa chính từ nghiêm: "Tôi giống loại người như vậy sao? Tôi đây không phải là muốn nạp điện ư, học tập tiến bộ."

"Thứ đó vô dụng, mở hố chính là làm."

Được, lại lượn trở về.

Lúc này avatar của Trương Kỳ Nhân mới tích tích vang lên, Sở Qua mở ra xem, bên kia gửi đến một chuỗi dài tin nhắn: "Những thứ đó trước kia tôi tự mình thu thập cũng đã xoá rồi, đây là hội tu tinh hoa tâm đắc khi sáng tác trên diễn đàn, ít nhiều cũng có tác dụng. Có điều tôi cảm thấy cậu tốt nhất là đừng xem, cậu có phong cách và lối đi của mình, đừng xem không sẽ bị người ta làm sai lệch."

Sở Qua rất là cảm thán nói: "Cảm ơn huynh đệ."

"Ha..." Trương Kỳ Nhân gửi đến một biểu tình cười ha ha: "Tôi bận, không nói chuyện nữa."

Sở Qua vẫn là không nhịn được hỏi: "Gần đây...

"Bạn học của cậu canh chừng tôi chằm chằm, rõ ràng là bán nhân tình của hắn rồi vẫn còn coi tôi là BOSS, có điều gần đây hắn sứt đầu mẻ trán, tôi cũng nhẹ nhõm hơn không ít, có thể làm chút chuyện khác... à, không nói với cậu cái này nữa, 88-"

Sở Qua đang suy nghĩ, lúc này thảo luận nói Trương Kỳ Nhân một mũi tên bắn trúng nhiều con nhạn, có thể còn sót một con rồi - để Lâm Vũ Dương lọt vào sau đó kết thúc tất cả các loại phiền toái, không rảnh canh chừng hắn nữa, thuận tiện làm việc.

Cũng không biết công tử của Vương gia bị xác vào đó tình hình thế nào rồi... Lâm Vũ Dương lúc trước muốn nói lại thôi muốn bảo Sở Qua giúp chút việc, đến giờ gân một tuần rồi cũng không thấy liên lạc.
Bình Luận (0)
Comment