Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 159 - Chương 159: Trả Thù Đến Rồi (1)

Chương 159: Trả thù đến rồi (1) Chương 159: Trả thù đến rồi (1)Chương 159: Trả thù đến rồi (1)

Thu Vô Tế viết sách đại kế tiến triển cực kỳ nhanh.

Suy cho cùng đã có vạn chữ đặt nền tảng rồi... Thu tông chủ trong thời gian chời đợi đường lối khơi thông còn bổ sung thêm một vạn chữ nữa.

Khô Trai Lão Nhân ở phương diện văn nghệ có môn đồ trải khắp nhân gian, rất nhiều người kể chuyện đều có dây mơ dãy má liên quan đến đồ tử đồ tôn ngoại môn của ông, chỉ trong vòng ba ngày, đại tác của Thu tông chủ đã bắt đầu truyền vào trong các đài kể truyện của nhân gian rồi.

Kết cục khiến Thu Vô Tế càng muốn chết hơn.

Bởi vì căn bản không ai nghe. Vốn dĩ nơi kể chuyện chật ních khách khứa, nhưng đến khi kể câu chuyện của nàng, người bên dưới liền lơ mơ buồn ngủ, không ít người sớm rời đi.

"Viết sách kiểu gì vậy, thật nhàm chán?"

"Đạt quan quý nhân nào đi quan hệ bịt cái sách này lại đi, khó nghe muốn chết, nhàm chán vô vị a."

"Người này hành văn đỉnh cấp, nhưng mà viết cái giống gì vậy, sổ thu chi sao?"

Đây là bình luận phổ biến của nhân gian.

Ba ngày qua, từ nơi kể chuyện chật kín biến thành lưa thưa lác đác, những người kể chuyện đều khóc lóc kêu than với sư trưởng: "Sư phụ, có thể đổi quyển sách này không..."

Thu Vô Tế ngồi ở trước mặt Khô Trai Lão Nhân, mặt không biểu tình.

Khô Trai Lão Nhân kinh hoàng khiếp. sợ, luôn cảm thấy trên trời mây đen mù mịt, cuông phong gào thét, âm lôi mịt mù, một khắc sau vị này liền phải bạo chạy bỏ núi.

Lúc này Thu Vô Tế chỉ muốn ôm cái gốm ôm ngồi co ro trong góc tường.

Hoá ra đây chính là cảm giác "bị vùi dập giữa chợ", quá khó chịu.

Sở Qua bọn họ từng trải qua giai đoạn bị vùi dập như vậy, là làm thế nào để vượt qua...

Thu Vô Tế sụt sịt mũi, mặt không biểu tình đức lên nói: "Kể chuyện rút lui đi, bản toạ nghiên cứu lại một chút..."

"Hử...' Khô Trai Lão Nhân dè dặt nói: "Nếu như Thu tông chủ thật sự có hứng thú đối với Thư Chỉ Đạo của chúng tôi, lão hủ nguyện đem hết kinh nghiệm nghiên cứu cả đời của mình chắp tay dâng lên..."

"Không cần đâu, ta có sư phụ!" Thu Vô Tế nghiêm mặt, đạp mây mà đi.

Trở về phải bảo sư phụ mua kẹo bông ăn.

Ăn mười cái mới có thể an ủi tâm tình.

Đang nghĩ như vậy, Thu Vô Tế bỗng nhiên lại cảm thấy thiên đạo tối tăm đang nhìn chằm chằm. Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, lần này lại cái gì cũng không nhìn thấy... Sở Qua không phải đang nhìn nàng đấy chứ?

Hắn lại dám không nhìn tai...

Sở Qua là lần đầu chủ động thử "quan trắc" biến hoá thế giới trong sách.

Từ lần trước khi ở Nhà Đen kiểm tra tỉnh thân nghĩ đến cả một thế giới, Sở Qua dường như tìm được chút cảm giác như vậy rồi.

Cảm giác mơ mơ hồ hồ, rất khó nắm bắt, chỉ có thể cố gắng thử.

Hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, vừa cố gắng đi vào suy tư cốt truyện gõ chữ, vừa để tâm đến vận chuyển công pháp, đặc biệt là bộ phận Đoàn Hồn.

Sau đó dùng một loại tiềm thức nào đó, suy nghĩ "Thu Vô Tế ở thế giới đó viết sách, tạo thành biến hoá đối với thế giới đó"

Bất tri bất giác, có một chút cảm giác u tối rồi.

Bởi vì thế giới này quả thực là có biến hoá rồi.

Thu Vô Tế rất kiêu ngạo, nàng không dùng bút danh để phát hành sách, liền gọi "Thu Vô Tế." Bởi vì nhân gian có một quyển sách do Thu Vô Tế viết, đang được lưu truyền khắp nơi.

Đây là chuyện nội dung ban đầu không thể tồn tại... tuy rằng bề ngoài nhìn qua thì quả thực là không ảnh hưởng gì đến hướng đi của cốt truyện, nhân gian viết sách thế nào vậy, không thao túng được việc đẩy mạnh nội dung cốt truyện đã định.

Thế nhưng hiệu ứng hồ điệp (chỉ sự thay đổi hàng loạt khio có một sự thay đổi nào đó) thứ này không dễ nói - từ trước đến nay Thu Vô Tế chưa từng để lại dấu vết ở nhân gian, bỗng nhiên trắng trợn lưu danh ở nhân gian, liệu có xảy ra thay đổi nào không thể biết không?

Không có cách nào dự đoán được, thế nhưng đây chính là biến số.

Sở Qua phát hiện bản thân mình có thể cảm nhận được sự tiếc nuối của nhân gian rộng lớn trong sách, sách đó hỏng rồi.

À, hỏng rồi à, cũng không sao cả.

Nghĩ như vâyh, loại ý thức nhìn xuống quan trắc đó liền biến mất.

Dựa vào ghế nhớ lại cảm giác chú ý đến biến cố này hơn nữa, mới có thể đạt được kết quả nhìn xuống này?

Thế nhưng lúc trước kiểm tra tỉnh thần đó, không có biến cố dẫn phát cũng được mà.

Thử quan trắc không mục đích, nhưng làm sao cũng không đạt được.

Bỏ đi, chuyện này chắc hẳn là phải cần quá trình mài dũa lâu dài, muốn trong một hai tháng là có thể hiểu rõ tất cả chắc là nằm mơ. Có điều Sở Qua vẫn là cảm thấy chắc hẳn cũng có chút liên quan đến thành tích, người biết thế giới này càng ngày càng nhiều rồi, thế giới cũng càng lúc càng có cảm giác tồn tại rồi, vì vậy mình cũng càng có thể cảm nhận được nó rồi.
Bình Luận (0)
Comment